Chương 6: Ấu linh

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

La Hiếu nhíu mày, nhưng lúc này hắn cũng không tiện nói gì.

Vu Thổ là một nơi ngang tàng bạo ngược vừa cằn cỗi lại hỗn loạn, Vĩnh Thành cũng chỉ là một thành trì nằm trong vùng đất Vu Thổ rộng lớn, La Hiếu vốn cho rằng mình là người đầu tiên tìm thấy Lê Vân Tư sau khi nàng gặp nạn

Lại không ngờ đã có người nhanh chân đến trước.

Tạm thời không nói đến chuyện La Hiếu có khao khát, du͙© vọиɠ chiếm đoạt Nữ Võ Thần Lê Vân Tư rất lớn, nhưng nếu hắn có thể dẫn nàng rời khỏi nơi rắc rối này trở về Lê gia ở Tổ Long thành, thì hắn cũng sẽ nhận được rất nhiều ban thưởng.

La Hiếu vừa mới trở thành Mục Long giả, Lưu Kim Hỏa Long của hắn có tiềm lực vô tận, nhưng hắn vẫn cần một thế lực chân chính cường đại vì hắn mà mở ra một con đường đăng thiên, mà Lê gia chính là lựa chọn hoàn mỹ nhất!

Đương nhiên, lần này hắn bước vào Lê gia ở Tổ Long thành không còn với thân phận là tay sai nữa, mà chính là Mục Long Sư chân chính.

Có lẽ những người ở Vĩnh Thành này không biết thân phận thật của Lê Vân Tư, nhưng La Hiếu lại biết rất rõ.

"Đường xá xa xôi, đành phải để tiểu thư chịu ủy khuất cưỡi Lưu Kim Hỏa Long của ta quay về Tổ Long thành. Chỉ là Hỏa Long này của ra có tính bướng bỉnh, không thích người khác giẫm ở trên lưng, nên vị huynh đệ này e là phải tự nghĩ cách rồi." La Hiếu nói.

"Chúc Minh Lãng vừa mới vào học viện Thuần Long, ấu long chưa thành hình, tạm thời chỉ có thể gọi ra U Linh Điểu để truyền chút tin tức, dọc theo đường đi này còn phải nhờ La tiên sinh bảo vệ cảnh gác." Lê Vân Tư nói.

"Còn chưa trở thành Mục Long giả chân chính mà ngươi đã dám đặt chân lên vùng Vu Thổ ngang tàng bạo ngược này, can đảm lắm, nếu đã như vậy, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi." Dường như La Hiếu cũng không muốn ở lại chỗ này.



Chúc Minh Lãng là người biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện.

Mặc dù gã Mục Long giả La Hiếu đáng sợ này luôn tỏ ra vẻ vô cùng tôn kính với Nữ Võ Thần, hiển nhiên đó là vì hắn kiêng kị thế lực to lớn ở phía sau nàng tại Tổ Long thành.

Nhưng ở Vu Thổ tại Vĩnh Thành này, cách Tổ Long thành rất xa, hơn nữa nền văn minh ở vùng Vu Thổ này cũng không có gì đáng nói.

Không có văn hóa, nguyên thủy, tranh chấp chém gϊếŧ diễn ra khắp nơi, trong đó bộ tộc và thành trì liên tục xảy ra chiến tranh, trừ phi có một thế lực đủ cường đại, đứng sừng sững không ngã, nếu không sẽ không bao giờ có thể ổn định được cục diện này.

Núi cao hoàng đế xa, mặc dù Nữ Võ Thần đến từ đại gia tộc ở thành bang huy hoàng, nhưng nàng gặp nạn ở chỗ này quả thật đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cho dù lúc này La Hiếu làm chuyện gì đó vượt rào, đoán chừng đại gia tộc ở phía sau Nữ Võ Thần cũng không có cách nào biết được.

Thân thể của Nữ Võ Thần vẫn còn yếu, có lẽ là độc. . . khụ, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân là vì cái chân thứ ba của mình giày vò.

Nàng vẫn chưa hồi phục lại được một phần mười thực lực trước đây, nên nàng để cho mình giả mạo thành người trong tộc của nàng, chính là vì canh chừng Mục Long giả La Hiếu cường đại này, tránh cho hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lúc La Hiếu đang nhìn Nữ Võ Thần chăm chú, ánh mắt nồng nhiệt thực sự thể hiện quá rõ ràng, cho dù hắn ta đã rất cố gắng khắc chế nhưng cũng có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của hắn toát lên vẻ khát vọng.

Nữ Võ Thần đã trải qua một lần khuất nhục, nàng hiểu rất rõ lúc bản thân mình yếu ớt thì chuyện gì cũng có thể phát sinh, nàng cũng không cho rằng La Hiếu thật lòng đến đây hộ tống nàng.

Năng lực chưa khôi phục lại hoàn toàn, chưa trở lại Tổ Long thành, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tin cậy.

Ngược lại là người nam nhân này chuyện nên làm đã làm, chuyện không nên làm cũng đã làm, đối với nàng mà nói vẫn an toàn hơn một chút.

La Hiếu đi ở phía trước, hướng về phía sau núi nơi phủ đầy bóng râm của rừng lá phong.

Nữ Võ Thần Lê Vân Tư đi đường có chút chậm.

Sau khi Chúc Minh Lãng hiểu ra dụng ý của Nữ Võ Thần khi để mình giả trang thành người trong tộc của nàng, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng, nói khẽ với nàng: "Ngươi phải chịu khổ rồi."

Đã mất thế lực, mất đi sức mạnh, nàng đã từng rực rỡ loá mắt nhưng hiện tại lại như bước lên lớp băng mỏng.

Lê Vân Tư nghe được câu này, sắc mặt có chút thay đổi.

Bước chân của nàng chậm lại nửa nhịp, đợi đến lúc đi sóng vai với Chúc Minh Lãng, nàng nhẹ giọng nói. "Đừng để hắn nhìn thấu, Vĩnh Thành đã bị hắn hóa thành biển lửa, người sống sót không còn bao nhiêu..."

Chúc Minh Lãng cực kỳ hoảng sợ.

Hủy diệt thành tàn sát dân!

La Hiếu này có bệnh tâm lý biếи ŧɦái sao, cứ xem như hắn tận lực báo thù vì Nữ Võ Thần, nhưng cũng không cần phải…

Bỗng dưng Chúc Minh Lãng ý thức được một chuyện, hắn chợt nhớ ra La Hiếu luôn để lộ ra vẻ mê luyến khó có thể che giấu đối với Lê Vân Tư.

Người mà tên biếи ŧɦái cuồng này muốn gϊếŧ có thể chính là mình, hắn không biết tên ăn mày trong miệng của mọi người là ai, liền dứt khoát hủy diệt cả tòa thành trì này!

Trong lòng Chúc Minh Lãng như nổi trống, lại nhìn về phía La Hiếu có vẻ mặt tái nhợt, cả người hắn ta mặc y phục màu xanh có hoa văn màu đỏ, hắn không khỏi có chút kiêng kị!

"Hắn đã từng là tay sai của phụ thân ta, bởi vì hắn tự tiện vượt qua tường viện, nhìn trộm ta luyện kiếm, nên đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Trong lòng hắn có oán hận, bây giờ hắn lại trở thành Mục Long Sư…" Lê Vân Tư nói tiếp.

Lê Vân Tư rất hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, nàng nhất định phải dựa vào Chúc Minh Lãng giả mạo người trong tộc để uy hϊếp La Hiếu, nếu không nàng vẫn như cũ mặc người chém gϊếŧ.

"Hắn không trực tiếp bắt ngươi đi, là bởi vì hắn muốn mượn cơ hội này để trở lại đại gia tộc của các ngươi?" Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm." Lê Vân Tư nói.

"Hắn đây là cưỡng ép hộ tống, giữa đường đi hắn có nổi điên lên hay không cũng rất khó nói!" Chúc Minh Lãng nói.

Lê Vân Tư không nói gì thêm.

Tuy rằng nàng tỏ ra rất bình tỉnh, nhưng Chúc Minh Lãng cũng có thể nhận ra được trong đôi mắt nàng lộ ra sự cảnh giác, như một con hươu con bị thương, không ngừng suy nghĩ trong khe hở, tìm kiếm cảm giác an toàn cho mình.

Haiz, dù sao cũng là nữ nhân đã cùng mình trải qua những khoảng thời gian đẹp ở địa lao, hắn nên vì nàng làm chút gì đó.

Không đúng!

Bản thân hắn muốn dưỡng lão ở Tang trấn này.

Cứ như vậy, chẳng phải là muốn chạy đến đại thành bang phồn hoa cường thịnh kia sao, mặc cho sự tầm thường không có gì đặc sắc của mình bị vùi lấp trong một thế giới tráng lệ hào hùng?

Đã nói là không cần hắn chịu trách nhiệm cơ mà??





Thiên lộ xa xôi, Lưu Kim Hỏa Long quả thật là một con cự long hùng mạnh hiếm thấy, vảy rồng khắp trên người nó lúc nào cũng tạo nên sóng lửa, nơi nó lướt qua tạo thành một đường đỏ chiếu sáng cả bầu trời, khí thế vô cùng phi phàm!

Chúc Minh Lãng không phải chưa từng ngồi qua phi long, nhưng hắn lại không có áo khoác ngăn gió chỉ có thể mặc cho cơn gió lạnh điên cuồng vỗ vào mặt, huống chi bây giờ đã bước vào mùa thu lạnh.

Cưỡi phi long, mặc dù tất cả đều đang ngồi trên lưng rồng, nhưng Nữ Võ Thần và Chúc Minh Lãng lại cảm thấy như mình đang nằm dưới chân rồng.

La Hiếu rõ ràng là một người sống sờ sờ, chỉ là chẳng biết tại sao hắn luôn có cảm giác hắn ta sẽ hóa thành dã thú ăn thịt người.

Chúc Minh Lãng tin rằng, nếu không có người dư thừa là mình ở đây, Nữ Võ Thần mềm yếu đó đã sớm bị La Hiếu ăn sống từ lâu rồi.

Có nhiều lần đặt chân xuống nghỉ ngơi, Chúc Minh Lãng đều có thể cảm giác được tính mạng của mình đang bị người này uy hϊếp!



Nhóm lên một đống lửa, mấy khối tảng đá lớn bao vây xung quanh, ba người ngồi vây quanh trước ngọn lửa, Chúc Minh Lãng thành thạo nướng một con cá trắm đen lớn, không lâu sau mùi thơm đã tỏa ra ngoài.

Chia làm ba phần, dùng lá sen đựng cá, Chúc Minh Lãng đưa một phần cho Lê Vân Tư trước, trong lúc lơ đãng ngón tay hơi chạm vào người nàng, vẫn lạnh buốt như cũ.

"La Hiếu tiên sinh, phần này là của ngươi." Chúc Minh Lãng nói với La Hiếu.

"Làm phiền rồi." Đối đãi với người trong tộc, ngược lại La Hiếu cũng không tùy tiện làm chuyện gì đó quá đáng.

Cắn một miếng thịt cá, đột nhiên La Hiếu ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng, mở miệng hỏi: "Nếu Chúc tiểu huynh đệ muốn vào học viện Thuần Long, vậy ngươi có biết rồng được phân ra mấy loại không? Ấu linh của ngươi là gì, có thể triệu hoán ra cho ta xem được không?"

Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn hắn.

Đầu óc ngươi có vấn đề gì sao, lão tử nướng cá thơm như vậy, ngươi không hưởng thụ mỹ thực đi, lại đến xò xét ta làm gì!

Quả nhiên là một kẻ có tâm lý biếи ŧɦái.

Sau khi thầm mắng trong lòng vài câu, trên mặt Chúc Minh Lãng vẫn duy trì nụ cười như lúc nãy, đáp lại: "Sao La tiên sinh lại trêu đùa với ta kiểu này, ta còn chưa trở thành Mục Long Sư chân chính, vẫn chưa hình thành linh vực, không có cách nào thu ấu linh vào linh vực. Ấu linh nhà ta chính là một Trữ Long, nhưng không tiện mang theo bên người, bây giờ nó vẫn đang nằm trong tổ ấm ở trong tộc, để chuẩn bị ngủ đông đấy."

Ấu linh là tiểu sinh linh có tiềm chất hóa rồng.

Mục Long giả không thể thoải mái triệu hoán ấu linh, cho nên bản thân hắn chăm sóc ấu linh cũng có rất nhiều hạn chế, gần như không có người nào mang ấu linh có năng lực tự vệ yếu ớt ra ngoài, huống chi ấu linh cũng chưa chắc sẽ hóa rồng.

Ấu linh không có khả năng hóa rồng, thì không đáng giá một đồng.

Cũng có rất nhiều người hao hết tinh lực cả một đời, dốc hết tất cả gia tài, cũng chưa chắc sẽ chọn được một con ấu linh có thể hóa rồng.

Long Môn, đối với nhiều người mà nói chính là đám mây cao sừng sững ở trên trời, ngay cả tư cách chiêm ngưỡng cũng không có.

"Ta cũng xem như vừa bước vào Mục Long Sư không lâu, vẫn có chút hiểu sai vài kiến thức thông thường, ha ha. Nhưng mà rốt cuộc thì rồng được chia làm bao nhiêu đẳng cấp nhỉ, ta luôn cảm thấy sau khi Xích Luyện của ta hóa rồng, so với các loại rồng khác mạnh hơn rất nhiều." La Hiếu nở nụ cười dối trá.

"Rồng được phân ra thành Long Tử cấp, Long Tướng cấp, Long Chủ cấp, Long Quân cấp, Long Vương cấp… Đại khái là rồng của La tiên sinh có huyết thống cao quý, có tiềm chất trở thành Long Chủ." Chúc Minh Lãng cũng cười theo hắn, nhưng trong lòng hắn đã sớm chăm sóc qua gia phả 18 đời tổ tông nhà La Hiếu một lần.

Sắp tới Tổ Long thành, thế mà tên La Hiếu này vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chấp niệm là thứ thật đáng sợ!

Lại nói tiếp...

Lúc trước bởi vì La Hiếu rình coi Nữ Võ Thần luyện kiếm, mà bị đánh tơi bời một trận sau đó lại bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Tất cả chỉ vì nhìn lén luyện kiếm, luyện kiếm cũng không phải là không mặc quần áo.

Thế người mà cái gì cũng đã làm với Nữ Võ Thần như hắn đây, chẳng phải hắn sẽ bị Lê gia ném vào trong chảo dầu để rán, sau đó được quấn một lá rau lớn cho đỡ ngấy rồi đút cho ác long ăn hay sao???

. . .