- 🏠 Home
- Dị Giới
- Thanh Xuân
- Mục Long Sư
- Chương 49: Lúc còn trẻ không biết cố gắng
Mục Long Sư
Chương 49: Lúc còn trẻ không biết cố gắng
Dịch : Quăn Quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Khụ khụ, đây là đối thủ của Hắc Nha." Chúc Minh Lãng cũng thấy hơi xấu hổ, là do hắn không nói sớm.
Bạch Khởi tản mát ra rất nhiều băng tuyết, tỏ vẻ mọi thứ chẳng có gì thú vị mà đậu lên bờ vai Chúc Minh Lãng, lúc nó hạ xuống, thân hình nó dần dần biến đổi chậm rãi huyễn hóa linh lung, chung quanh nó toàn là lông vũ lấp lánh như tuyết rơi.
"Tìm con mồi tiếp theo thôi, chí ít trong tay chúng ta cũng có con mồi tốt hơn rồi." Chúc Minh Lãng an ủi Hắc Nha.
"Úc úc ~ ~ ~" Hắc Nha nhỏ giọng ủy khuất, thực tế nó phải chịu đả kích hơi lớn.
Đối thủ mà nó cho rằng có lực lượng ngang bằng mình, cứ như vậy bị Bạch Khởi gϊếŧ chết dễ như trở bàn tay.
Chúc Minh Lãng đi về phía thi thể đầu ngụy long vô cùng thê thảm kia, nhìn bộ dáng của nó lúc này hắn chỉ có thể tự dối lòng là mình không thấy rõ gì cả.
Xòe bàn tay ra, lại một lần nữa Chúc Minh Lãng bắt đầu thải hồn nhưỡng châu, đây là một đầu yêu thú thực lực gần đạt tới cấp bậc Long tử, có thể ngưng ra long châu từ trên người nó.
Nếu là long châu, thì coi như hắn phát tài rồi!
Long châu làm tăng tỷ lệ nhất định để những ấu linh có tư chất trong thời kỳ Tiềm Long hóa rồng, tương tự đối với Chân Long mà nói, long châu cũng là vật đại bổ, nó làm tăng khả năng thức tỉnh năng lực huyết mạch, năng lực thiên phú.
Thương Long Huyền Thuật của Tiểu Bạch Khởi vẫn chưa từng thức tỉnh, khả năng lớn là do huyết mạch Tinh Phong Băng Long lấn át huyết mạch Ngân Nguyệt Ứng Long, dù sao những năng lực nó nắm giữ lúc này đều là của Tinh Phong Băng Long. . .
Nhưng chủ huyết mạch của Bạch Khởi là Ngân Nguyệt Ứng Long, Thương Long Huyền Thuật và Thương Long thiên phú mới là năng lực mạnh nhất.
Nếu nuôi nấng lâu dài vẫn không thức tỉnh, Chúc Minh Lãng cân nhắc cần nhờ long châu phụ trợ.
Nhưng long châu có giá trị không nhỏ. . . Nhất là Bạch Khởi còn là một Long tướng.
"Kỳ quái, vì sao mà linh hồn của con ngụy Long này lại nhạt như vậy? ?" Chúc Minh Lãng nhìn vào tàn hồn màu nâu kia.
Nhưng những hồn khí kia đã nhạt đến độ sắp biến thành sương mù, Chúc Minh Lãng đã rất cố gắng nhưỡng hồn, không ngờ cuối cùng chỉ chế ra một viên Hồn Châu ngụy long thấp kém .
Hồn Châu Ngụy long cũng có thể bán được ít tiền, nhưng hồn châu này phẩm chất kém đến mức cảm giác mang về đến trường học sẽ bị gió thổi tan.
"Tại sao lại như vậy?" Chúc Minh Lãng rất nghi hoặc.
Một đầu ngụy long năm trăm năm tu vi thực lực gần đạt tới Long Tử cấp, vì sao phẩm chất Hồn Châu lại kém như vậy, rõ ràng thủ pháp của hắn cũng không có vấn đề gì mà.
Ngay lập tức, Chúc Minh Lãng lật cuốn sách dạy hái hồn nhưỡng châu mang theo bên mình ra, nhưng lật hết cả quyển cũng không thấy có ghi chú rõ loại tình huống mà hắn gặp phải này. . .
"Chẳng lẽ linh hồn bị Bạch Khởi đánh tan?"
"Vừa mới nhìn thấy vong hồn ngụy long này đã bị chia năm xẻ bảy thì phải ..."
"Có phải do những sinh vật cao cấp thực lực quá mạnh, dễ dàng đem nhục thân và linh hồn yêu linh cấp bậc thấp phá vỡ cùng lúc, hồn tan nát quá mức, lúc Mục Long sư thải hồn nhưỡng châu sẽ cho Hồn Châu phẩm chất đặc biệt kém."
"Nếu nói như vậy, khi phát hiện ra con mồi chất lượng tốt, nhất định không nên dùng cấp bậc cao nghiền ép rồi."
Chúc Minh Lãng cũng là người ngộ tính cao, nhớ lại những ghi chép vụn vặt trong sách vở một lúc, kết hợp với tình huống đang xảy ra, đã cho ra kết luận này.
Nuôi rồng, cũng là một môn học vấn uyên bác.
Chúc Minh Lãng cảm thấy những thứ mình cần phải học tập còn rất nhiều.
Trước kia, phải học rèn đúc, chăn nuôi, Chúc Minh Lãng chỉ coi là học thêm cho biết, căn bản không để ở trong lòng, hiện tại nhiều ít cũng có chút hối hận.
Lúc trẻ không chăm học, bây giờ già lại phải chịu khổ.
Sao lúc đó lười như vậy chứ, chăm chỉ học thật nhiều thứ thì có phải là sướиɠ hơn rồi không?
. . .
"Du ~ ~ ~ ~ "
Bạch Khởi trở về linh vực đi ngủ, căn bản là do mảnh rừng này không có khả năng tồn tại đối thủ có lực lượng ngang bằng với nó.
Sự thật đúng là như thế.
Đây chính là một mảnh rừng bình thường không có gì lạ, làm sao có thể xuất hiện sinh vật cấp Long Tướng.
Dù là ngàn năm ma linh, sợ là cũng ở sâu trong rừng, lần này bọn họ đi săn cũng không có suy nghĩ đi đến mấy chỗ nguy hiểm đó.
Học viện bổ nhiệm và thành bang ủy nhiệm, Chúc Minh Lãng đều bảo Hồng Hào để ý thay mình, nhiệm vụ cần Mục Long sư cấp Long Tướng xuất thủ cũng không nhiều.
Long Tướng cấp tại cảnh nội Tổ Long thành bang xác thực rất mạnh, nơi đó thời thời khắc khắc đều có bổ nhiệm nhưng không tương xứng với sức mạnh của Tiểu Bạch Khởi, cho nên Tiểu Bạch Khởi muốn có cơ hội luyện tập cũng còn phải chờ.
Trong vòng một hai tháng có thể sẽ có ủy nhiệm Long tướng không tệ lắm, đối với Chúc Minh Lãng mà nói cũng cần vận khí tốt!
Ủy nhiệm thù lao thấp, cũng không phải không thể làm, mà là hơi tốn công, được không bù nổi mất.
Bất luận xảy ra trận long chiến nào, tiêu hao năng lượng cũng vô cùng lớn, nếu may mắn không bị thương thì tốt, nhưng sau trận chiến cần bổ sung lượng thức ăn lớn hơn bình thường rất nhiều lần.
Hiện tại Chúc Minh Lãng còn rất ít Mật Sương Thụ Hoa nên tiêu xài cũng cần hạn chế, cùng lắm chỉ đủ cho Tiểu Bạch Khởi chiến đấu toàn lực một lần, nếu như để lãng phí vào mấy nhiệm vụ nhỏ, một mặt không có giá trị rèn luyện đối với Bạch Khởi, một mặt khác là tiền mua mật hoa cũng không kiếm đủ.
Cho nên, đừng nhìn Tiểu Bạch Khởi phất cánh một cái, băng tuyết bay đầy trời, hoa lệ bá khí.
Kỳ thật vung ra cũng đều là tiền. . .
. . .
Hắc Nha cũng rất có ngộ tính, mới cùng Chúc Minh Lãng dùng biện pháp câu cá một lần, nó cũng bắt đầu quen dần.
Kéo lấy thi thể đầy máu me của ngụy long, đem nó đặt ở mấy chỗ yêu khí đậm đặc rõ ràng, so với Ẩm Huyết Mao Thú, đầu yêu thú ngụy long tu vi năm trăm năm này có lực hấp dẫn cực lớn đối với mấy lão yêu trốn sâu trong núi.
"Hẳn là có thể câu ra con mồi càng lớn hơn, có Hồn Châu, chúng ta cũng coi như thắng lợi trở về!" Chúc Minh Lãng nói với Hắc Nha.
Đại Hắc Nha đem thân mình to béo nấp sau một thân cây mảnh khảnh, hung hăng gật gật đầu, tỏ vẻ nó cũng phi thường chờ mong nhìn thấy con mồi mắc câu, nhưng nó lại không biết là cái thân thể to béo hung hãn của nó sớm đã lộ rõ mồn một rồi.
"Nghệ ~ ~ ~ ~ "
Một tiếng ngâm dài từ trên tán cây rậm rạp truyền ra.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu, muốn tìm bóng dáng sinh vật kia, nhưng không bao lâu sau, chung quanh liền vang lên tiếng kêu đồng thanh gọi bầy, nghe giống như là của một loại phi cầm hung mãnh nào đó.
"Phần phật, phần phật ~ ~ ~ "
Mùi máu tươi tràn ngập chung quanh, những mãnh cầm ẩn thân trên tán cây đập cánh, ra hiệu bọn chúng đã tìm thấy con mồi, từng đôi mắt ở trên đỉnh lá thông rậm rạp nhìn xuống đánh giá.
Những con mãnh cầm này cực kỳ cẩn thận, quan sát cũng rất nhạy cảm, rất nhanh, bọn chúng đã phát hiện sự tồn tại của Hắc Thương Bạo Long.
Ngay tại thời điểm Chúc Minh Lãng nghĩ rằng những con chim này sẽ biết khó mà lui, đột nhiên mấy thân ảnh mạnh mẽ từ trên tán cây đáp xuống, lấy tốc độ cực nhanh lướt qua trên thi thể Tông Thứ Trư Ngụy Long, móng vuốt vô cùng sắc bén xé đi một khối thịt lớn ở trên người nó!
"Không tốt, nhanh đem mồi nhử của chúng ta thu lại!" Chúc Minh Lãng vội vàng hô.
Hắc Thương Bạo Long cũng ý thức được thi thể Tông Thứ Trư Ngụy Long mà mình dùng làm mồi câu cá sắp bị bọn mãnh cầm này đoạt đi, nó lập tức phóng xuất long thế, vọt về phía đám mãnh cầm vô sỉ kia.
Chúc Minh Lãng nhận ra những con mãnh cầm này, là một đám Nhai Thứu, bọn chúng thường xuyên xoay quanh trên không những khu rừng rậm rộng lớn, con mắt của chúng có thể nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá xanh quan sát thấy sinh vật trên mặt đất, cũng có thể dựa vào khứu giác đáng sợ đánh hơi được mùi máu tươi cách xa mười mấy dặm.
Chỉ cần phát hiện sinh linh thụ thương, bọn Nhai Thứu này sẽ xoay quanh trên không, một mặt tiêu hao thể lực con mồi, một mặt kêu gọi đồng bạn tụ tập lại, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, bọn chúng sẽ xuất thủ chớp nhoáng, đem mục tiêu thụ thương cắn xé đến chết!
Nhai Thứu là sinh vật cực kỳ nguy hiểm, cho dù là một đầu yêu linh mạnh mẽ cũng sợ bọn chúng, sự xuất hiện của bọn chúng mang ý nghĩa chính nó cách tử vong không xa!
(Nhai Thứu: Kền kền núi.)
. . .
- 🏠 Home
- Dị Giới
- Thanh Xuân
- Mục Long Sư
- Chương 49: Lúc còn trẻ không biết cố gắng