Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mục Long Sư

Chương 45: Hắc Nha, huyết mạch Thương Long

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch Giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Hoàn thành xong sứ mệnh của mình, Chúc Minh Lãng quay về học viện Thuần Long, dù sao thì trong kiếp nạn này mình cũng chỉ là người xem!

“Chúc huynh, phải đi rồi sao, Trịnh mỗ còn đang vì Chúc huynh mà chuẩn bị chút lễ mọn, muốn thay mặt Vinh Cốc thành cảm ta huynh đã trượng nghĩa cứu giúp.” Trịnh Du thấy Chúc Minh Lãng muốn rời đi, bèn nhanh bước theo sau.

“Ta chỉ góp chút sức mọn thôi, lễ vật gì đó không cần đâu.” Chúc Minh Lãng có chút chột dạ nói.

“Coi như là lễ vật do bằng hữu tặng đi.” Trịnh Du nói ra.

Trịnh Du rất kiên trì, hắn hiểu rằng người ta nguyện ý tương trợ chính vì ngươi ta hiểu rõ đại nghĩa, vì thế nên bản thân đem lễ cảm tạ, cũng thể hiện ra khí tiết mà quân tử nên có!

“Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, Trịnh Huynh không phải còn đang muốn tổ chức dân chúng khai thác khoáng mạch sao, nếu như có phát hiện ngân thiết có ánh xanh, làm phiền huynh giúp ta thu thập một chút, ta muốn đúc cho rồng của mình một kiện Long Khải như ý.” Chúc Minh Lãng nghĩ đến chuyện này, liền mở miệng nói ra.

“Có thể giúp Chúc huynh làm chút chuyện, ta cũng yên tâm rồi. Qua ít ngày nữa ta nhất định sẽ phái người đưa đến cao viện cho huynh, còn phiền Chúc huynh giúp ta thay mặt chân thành cảm tạ hai vị sư trưởng kia.” Trịnh Du nói.

“Kha Bắc đạo sư e là …” Chúc Minh Lãng thở dài một tiếng, liền đem chuyện bọn họ bị nửa đường tập kích, Kha Bắc đạo sư chiến vong kể lại.

Trịnh Du nghe xong, vừa kinh ngạc, sắc mặt cực kỳ tự trách và hổ thẹn, cũng nghiêm túc bái Chúc Minh Lãng: “Ngày sau, Trịnh mỗ nhất định đến tận nhà bái tạ và tưởng niệm sư trưởng.”





Rời khỏi Vinh Cốc Thành, khi mảnh hồ nước xanh sóng bạc kia xuất hiện vào trong tầm mắt, Chúc Minh Lãng cảm thấy như trút được một gánh nặng, xuyên qua khu rừng rậm rạp lá phong đầy màu sắc, Chúc Minh Lãng đi đường tắt về viện xá của mình, nhưng không hề nghỉ lại mà trực tiếp đi về hướng An Dưỡng Các.

An Dưỡng các nằm ở một bên ven hồ khác, Chúc Minh Lãng vừa bước vào, bên trong một mảnh yên tĩnh.

Một vị nữ tử xinh đẹp đang nằm nhoài trước giường, mái tóc nàng mềm mại như tơ, lấy cành hoa làm trâm, nàng chỉ phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, điềm tĩnh ngủ trong một buổi chiều nhu hòa mát mẻ, tiếng bước chân của Chúc Minh Lãng không hề đánh thức nàng.

Vị này hẳn là Tiểu Lê, đồ đệ của Lão tiên sinh.

Đoàn Lam lão sư đã được người nhà đón đi, Trạm Xuyên Long cũng không còn ở trong Trị Liệu trì nữa.

“Tiểu Hắc Nha.” Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tìm khắp mấy cái Trị Liệu Trì, Chúc Minh Lãng không thấy Đại Hắc Ngạc của mình đâu, thế là đành đi vào sâu trong An Dưỡng các.

Đến sau các, hắn bắt gặp một cái đại dược phòng, trong phòng có lò sắc thuốc lớn, còn có một số đồ nấu ăn và nồi lớn, ngay lúc Chúc Minh Lãng đang cảm thấy mình đi lạc, một bóng đen trong lò sắc thuốc lớn bỗng nhiên di chuyển.

An Dưỡng các không đơn thuần vì trợ giúp cho Mục Long Sư, mà còn chuyên chữa thương cho những con rồng, cho nên bất kể là bếp lò hay là đại lô đều cực kỳ to lớn, chẳng khác gì bức tường.

Nhưng dù là không gian ở dưới bếp lò kia có thể chất được rất nhiều củi, nhưng cũng có chút chưa không vừa tên trộm bếp đen sì này, chỉ thấy phân nửa cái đuôi của nó đang lòi ra ngoài, đuôi của nó cứ đung đưa mãi khéo lại làm đổ hết mấy bếp lò chung quanh, con cái mông thì đang lắc lư không ngừng theo mỗi lần nó hì hục cúi xuống ăn!

Cho dù nhìn qua thì tướng ăn của nó chẳng khác gì con heo, nhưng tổng thể lại thì con Hắc Long này có vẻ như mang trên mình Thương Long huyết thống, từ trên Long Vỹ và Long Thân của nó đều tản ra khí phách vô cùng, cũng có vài phần bất phàm!

“Con rồng đen như than này là của nhà ai đây, nhìn cũng uy vũ vậy mà lại chui vào trong này ăn vụng.” Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, định giả bộ làm ngơ, rồi tiếp tục đi tìm Hắc Nha của mình.

“Úc ? ? ? ?” Con rồng đen như than kia có chút ngây người, một lát sau mới quay chiếc đầu to lại, phát hiện Chúc Minh Lãng đang một mặt ghét bỏ, nhất thời hạnh phúc kêu lên, bỏ đồ ăn xuống, kích động nhào tới Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng có chút choáng váng.

Con Hắc Long mất dạy này, ăn trộm đồ ăn còn chưa đủ, còn muốn ăn thịt người hay sao!

Mà gia hỏa này lại cực kỳ cuồng mãnh, một thân da rồng màu đen cứng như Hắc Thiết, lại càng không phải nói đến cảm giác thể trạng sung túc tràn ngập lực lượng kia, chắc thân thể nhỏ bé của mình còn chưa bõ nhét răng cho nó.

“Đừng tới đây a, ta thế nhưng là. . . Aiza! !" Chúc Minh Lãng còn chưa kịp hô Bạch Khởi cứu mạng, liền bị con rồng đen sì này đè ngã nhào xuống trên mặt đất.

Rất nhanh, Chúc Minh Lãng nhìn thấy từng khỏa răng đen của nó, cảm giác như cá sấu viễn cổ ngàn năm tuổi cũng không hung mãnh khủng bố bằng con rồng này.

Ngay lúc hắn còn tưởng chính mình sắp bị xơi tái, thì một đầu lưỡi sền sệt to lớn mềm nhũn quét đến, cho Chúc Minh Lãng tắm rửa một phen.

Như phát hiện Chúc Minh Lãng không có phản ứng, con rồng đen lại tiếp tục liếʍ tới, mãi đến khi Chúc Minh Lãng mở miệng hoài nghi hỏi một câu: “Đại Hắc Nha?”

Còn rồng đen nhánh gật lia lịa, kém chút đυ.ng vỡ ống khói bên cạnh.

Chúc Minh Lãng lúc này mới vội tĩnh tâm lại, đi cảm ứng một tia linh hồn ràng buộc giữa hắn và Đại Hắc Nha…

Rất nhanh, con rồng đen sì trước mặt liền đáp lại, Chúc Minh Lãng kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Đại Hắc Long “hoàn toàn thay đổi” trước mặt.

Hóa rồng rồi ? ? ? ?

Ấu Linh của mình vậy mà đã hóa rồng!!!!

Mà quan trọng là mình lại còn bỏ qua thời khắc nó hóa rồng ! !

“Đại Hắc Nha! Thật là ngươi sao!”

“Ngươi, ngươi, ngươi vậy mà đã hóa rồng rồi ! !”

Chúc Minh Lãng đến nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Sao tự dưng lại hóa rồng vậy chứ! !

Hẳn là ác chiến một trận trong hàn đàm, sau đó huyết mạch của nó hoàn toàn thức tỉnh, để nó bước qua một cánh cửa cuối cùng, hóa thân thành rồng! !

Đây quả thực là một cái chuyện vui siêu to khổng lồ a ! !

Thân hình Hắc Nha lúc này đạt đến khoảng bảy tám mét, hơn nữa còn vì phòng bếp này không gian có hạn nên phải khép nép, chứ nếu cộng thêm chiếc đuôi tráng kiện kia thì e rằng phải đạt đến gần mười mét.

Chi sau của nó so với trước kia còn mạnh mẽ hơn, chân trước cũng tràn đầy cơ bắp, toàn bộ thân hình vẫn kế thừa dáng vẻ của cá sấu, nhưng không phải là thân thể của cá sâu hoang dại ngoài kia, mà là Hung Man Long Ngạc Thể. (Hung Man này chắc là ‘hung mãnh’ ‘man rợ’ )

Làn da của nó không còn mấy cục u thô ráp nữa, mà là một mảnh trơn bóng, khiến người ta cảm giác như đang khoác một kiện áo giáp bằng kim loại màu đen tuyền vậy.

Mà chiếc sừng trên đỉnh đầu lúc này hoàn toàn dài ra, từ trước trán bao trùm đến sau đầu, khiến cho một Đại Hắc Nha vốn còn trông non non trẻ trâu giờ lập tức có mầy phần uy nghiêm của Chân Long.

Thật đúng là huyết mạch Thương Long ! !

Thương Long là một loại Cổ Long, giống như cá sấu và thằn lằn, thường xuyên hoạt động tại địa phương có nước cạn, loài cá sấu thường nghỉ ngơi tại đầm lầy, vùng đất ngập nước, rừng mưa, hồ nước, hoặc chỗ chỗ nước cạn, mà Thương Long cũng được xưng là loài săn mồi đỉnh cấp dưới đại dương.

Bọn chúng không chỉ săn Cự thú dưới biển sâu, nhiều lúc còn đứng chỗ bãi đá ngầm, phóng lên làm thịt những sinh vật cường đại quanh quẩn ở gần đại dương, thậm chí những con Bá Man Long làm chủ lục địa khi gặp phải chúng nó cũng phải tránh xa, không dám đυ.ng độ!

Lần tiến hóa này của Tiểu Hắc Nha, dĩ nhiên triệt để thức tỉnh huyết mạch Thương Long, thể trạng không gì sánh kịp, chỉ sợ không ngại đấu vật lộn với bất kỳ long chủng nào!

Đương nhiên nếu trong điều kiện dưới nước, thậm chí có lúc ngay cả Chân Long cũng không cản nổi nó!

Chúc Minh Lãng trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, ngay lúc mình cần nhanh chóng mạnh lên, thì Hắc Nha này lại kịp thời Hóa Rồng, lúc này dù Chúc Minh Lãng có gặp lại tên tạp chủng La Hiếu thì cũng có sức đánh một trận!

. . .
« Chương TrướcChương Tiếp »