Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Tiểu tướng Lê gia đó giận tím mặt, ngay cả rồng cũng không triệu hoán, liền rút thanh kiếm của vị tướng quân ở bên cạnh, chém thẳng về phía đầu của Dương Tú!
Dương Tú vẫn cứ ngồi chỗ đó, không tránh cũng không né, nhếch miệng lộ ra ý cười khinh thường và châm chọc.
"Lê Bình Hải, lui lại." Lúc này, một giọng nói của nữ tử vang lên.
Lê Bình Hải càng thêm phẫn nộ, vì sao vào lúc này lại có người muốn ngăn cản hắn chứ, tên khốn này chỉ còn thiếu điều chưa đi tiểu lên đầu bọn họ mà thôi!
"Lui về!" Bỗng nhiên, giọng nói của nữ tử càng trở nên sắc bén.
Lê Bình Hải dừng chân lại, chẳng hiểu tại sao cả người hắn run lên, ngay cả kiếm trong tay cũng cầm không chắc.
Kiếm rơi xuống mặt đất, Lê Bình Hải kinh ngạc nhìn lại, trước cửa đại điện chẳng biết từ lúc nào đã có một nữ tử đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, khí chất xuất chúng.
Mà những lời nói như mang theo ma chú khó có thể kháng cự được, cũng được phát ra từ trong miệng nàng.
"Lê Vân Tư??"
Lê Bình Hải có chút không dám tin, vì sao chỉ một câu nói của nữ nhân này mà có thể khiến cả người hắn run rẩy thế này. . .
"Giữ lại tính mạng hắn, ta cần hắn giúp ta truyền lại mấy câu cho Lăng Lạc Thiên." Lê Vân Tư nói.
Lê Vân Tư đi vào trong đại điện dưới ánh mắt của mọi người.
Trên người nàng mặc một bộ áo giáp gọn nhẹ.
Bộ áo giáp này rất hợp với nàng, tân trang như vậy cộng với tư thái của nàng càng hiển lộ ra mấy phần khí khái hào hùng.
Mái tóc dài đen nhánh, mày kiếm mắt sáng, da mặt cũng không được trang điểm tỉ mỉ, nàng đi vào đại điện vô cùng trang nghiêm này, trông nàng như một vị nữ tướng quân sắp lao vào chiến trường, trái ngược lại với trang phục vui tươi của đám người trong đại điện, cùng với màu đỏ của đội nghi trượng, đã tạo thành tương phản rất lớn!
Thật ra, lúc trước Lê Vân Tư xuất hiện trong nghị sự đại điện với thân phận là nữ quân, bộ dạng của nàng cũng là như thế này, nhưng bây giờ nàng không còn là nữ quân nữa, mà lại hôm nay cũng là ngày Lăng Tiêu thành đến đây đón dâu.
"Nữ quân điện hạ, Dương Tú hữu lễ." Dương Tú từ trên ghế ngồi đứng dậy, sau đó cúi đầu hành lễ.
Cúi đầu hành lễ xong, Dương Tú cũng không tiếp tục nhìn tiểu tướng kia nữa, mà hắn quay sang đánh giá cả người Lê Vân Tư, rồi nói: "Quả nhiên vẫn là nữ quân điện hạ, nếu ngài thích mặc bộ dạng thế này để bước lên đại kiệu, ta nghĩ có lẽ thành chủ của chúng ta sẽ rất thích đấy, a quên nói, điều kiện chia lại bốn thành trì, chúng ta sẽ không nhượng bộ, nữ quân cũng phải đến Lăng gia Lăng Tiêu thành đúng theo thời gian đã định, nếu không sẽ không có chuyện nghị hòa gì ở đây nữa!"
Nói xong những lời này, Dương Tú tiên sinh liền phát ra tiếng cười quái dị.
Tiếng cười đó mang theo ý châm chọc rất rõ ràng, càng lộ ra mấy phần hèn hạ.
"Dương Tú tiên sinh, chỗ này của ta còn có một món lễ vật, hay là ngươi thay mặt thành chủ đại nhân của ngươi tiếp nhận trước đi?" Lê Vân Tư cũng không ngồi vào vị trí của mình, mà cứ đứng như thế trong nghị sự đại điện.
"Nữ quân điện hạ có vật lấy lòng gì, vẫn là nên giữ lại đến đêm động phòng hoa chúc rồi đưa cho thành chủ đại nhân của chúng ta, tiểu nhân không dám ra mặt nhận thay." Dương Tú khom người xuống nói.
Lê Vân Tư không để ý đến lời trêu chọc của hắn, nàng liếc nhìn Trình thống soái.
Trình thống soái khẽ gật đầu, rồi giơ tay lên vỗ thật mạnh.
Âm thanh vừa phát ra, lập tức có hơn mười tướng sĩ khiêng vào những thứ đồ vật được bao bọc lại bởi miếng vải đen.
Bọn họ lần lượt đi đến trước mặt Dương Tú, rồi đặt những thứ đồ vật được miếng vải đen che lại ở dưới chân Dương Tú.
Xếp thành một hàng, bên trong là thứ gì Dương Tú cũng không nhìn ra được.
Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi ngờ, không biết Lê Vân Tư đang có ý gì?
"Mở ra nhìn xem đi, xem xem có khuôn mặt quen thuộc nào ở bên trong hay không?" Lê Vân Tư thản nhiên nói.
Dương Tú lập tức ra lệnh cho hai tên người hầu ở bên cạnh mình mở ra, ai ngờ mới mở ra miếng vải đen đầu tiên, nhìn thấy chùm tóc rối loạn cùng với một chiếc đầu đầy máu đã hóa thành nâu ở bên trong, sắc mặt Dương Tú trở nên xanh mét.
"Mở ra tiếp cho ta!" Dương Tú hít vào một hơi.
Hình như hắn cảm thấy động tác của hai tên người hầu quá chậm, Dương Tú tự mình động thủ.
Bên trong miếng vải đen, tất cả đều là đầu người!
Mùi hôi thối lập tức lan tỏa khắp đại điện, mấy tiểu thư ở đây chưa từng gặp qua cảnh chiến tranh, nên người nào cũng bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, chỉ suýt chút nữa là đã thét lên tìm chỗ trốn.
Dương Tú tiếp tục tháo mảnh vải đen ra, bàn tay hắn lúc này không ngừng run rẩy.
Những đầu người này, mỗi một cái đầu ở đây hắn đều nhận ra!
Bọn họ chính là đội ngũ đón dâu mà hắn đã dẫn vào Tổ Long thành, hắn còn uống rượu với từng người bọn họ, lúc ấy những cái đầu này vẫn còn nằm ngay ngắn ở trên người bọn họ, mà bây giờ chúng lại nằm trong những mảnh vải đen bẩn thỉu này, thậm chí nếu không dùng tay đỡ thì có thể những chiếc đầu này sẽ rơi xuống đất...
Mặt của những người này, Dương Tú không thể nào quen thuộc hơn, chẳng phải bọn họ đã đi dọc theo eo sông đột nhập vào bốn thành trì ở phía tây Tổ Long thành sao! !
Vì sao tất cả bọn họ đều ở nơi này, hơn nữa chỉ còn lại mỗi cái đầu! ! !
Bàn tay Dương Tú đã dính đầy máu đen, lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Lê Vân Tư, không còn mang theo ý lỗ mãng nữa, mà trong ánh mắt hắn lúc này dâng lên nổi sợ hãi! !
Nàng gϊếŧ tất cả mọi người! !
Gϊếŧ hết không chừa một ai cả! !
Nữ ma đầu này, nàng gϊếŧ hết tất cả những tướng sĩ đang tập kích ở bốn thành trì của phía tây, còn chặt đứt đầu của những chủ tướng đó đưa đến đây. . .
Cái gì mà thuận thế nâng lên điều kiện, cái gì mà nhất thời nổi lên ác ý. . .
Nếu không phải có niềm tin tuyệt đối, Dương Tú hắn nào dám giương oai trong nghị sự đại đường của Tổ Long thành? ?
Thật ra vào ngày đầu tiên đội ngũ đón dâu của Lăng Tiêu thành xuất phát, quân đội của Lăng Tiêu thành đã dọc theo eo sông tiến vào biên giới Tổ Long thành!
Tính toán thời gian, ngay lúc mình ký kết nghị hòa, đội quân tập kích của Lăng Tiêu thành sẽ nổi dậy, cùng nội ứng ngoại hợp với đại quân ở biên giới, một chiêu liền chiếm được bốn thành trì ở phía tây của Tổ Long thành!
Nghị hòa sao?
Từ lúc bắt đầu bọn họ đã không có ý định nghị hòa!
Chỉ cần chiếm được bốn thành trì ở phía tây, ngay cả khi bọn họ muốn lấy chưởng gia phu nhân của Lê gia bọn họ, thì Lê Anh cũng phải cho, huống chi là một Lê Vân Tư có thanh danh bê bối như vậy?
Thế nhưng, cho dù thế nào thì Dương Tú cũng không thể nghĩ ra được, tất cả thủ cấp tướng lĩnh của đội ngũ tập kích đều xuất hiện trong tòa đại điện này!
"Trình thống soái, đây là. . ." Lê Anh cũng không nhận ra những cái đầu này, ông ta khó hiểu nói.
"Gia chủ, nhóm người Lăng Tiêu thành này nhân lúc chúng ta để ý đến chuyện nghị hòa, đã từ eo sông lẻn vào lãnh thổ của chúng ta, bọn chúng có ý định công phá phòng tuyến ở biên giới của chúng ta, nhưng đã bị Quân vệ của chúng ta mai phục ở đó và bắt giữ." Trình thống soái bẩm báo lại.
"Quân vệ gì?" Lê Anh hỏi.
"Là những thuộc hạ đã từng đi theo nữ quân lúc trước, thuộc hạ đã điều động bọn họ từ trong doanh, và dựa theo phân phó của Lê Vân Tư, tìm kiếm những nơi hẻm núi mà kẻ địch có khả năng chui vào. . ., sau đó chúng ta phát hiện ra nhóm người tập kích của Lăng Tiêu thành, thuộc hạ đã bắt và gϊếŧ tất cả bọn chúng ở trong hẻm núi." Trình thống soái nói.
"Quân vệ của nữ quân!!" Dương Tú nhịn không được thở ra một tiếng, cả người hắn ngồi bệt xuống đất giống như vừa bị sét đánh.
Trong đại điện, lúc này đám người Lê gia đều toát mồ hôi lạnh.
Lăng Tiêu thành đã cho quân đội xâm nhập vào lãnh thổ? ? ?
Ngay lúc bọn họ còn đang giăng đèn kết hoa, lúc họ cho rằng Lăng Tiêu thành chân tâm thật ý hòa thân với bọn họ, thì bọn hắn đã xuất binh có ý đồ chiếm đoạt bốn thành trì ở phía tây? ?
Cắt nhường bốn thành gì chứ.
Nếu không phải nhờ có quân vệ của Lê Vân Tư nhìn thấu quỷ kế của bọn chúng, thì bây giờ bọn chúng đã chiếm được bốn thành trì ở phía tây rồi.
Những vết máu trên đầu người này, cho thấy đã ra tay từ lâu rồi!
"Các ngươi… Các ngươi sẽ không chết tử tế được đâu, Lê Vân Tư, người cái đồ đàn bà độc ác, ngươi chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục." Dương Tú nổi điên gào thét.
"Đừng ở chỗ này giả điên nữa, ta giữ lại mạng của ngươi." Lê Vân Tư lạnh lùng nói với Dương Tú.
Sau khi Dương Tú nghe thấy vậy, hắn lập tức trở mặt, bò về phía Lê Vân Tư trông rất hèn mọn, liên tục dập đầu nói: "Ta vẫn luôn nghe nói nữ quân nhất ngôn cửu đỉnh, đa tạ nữ quân điện hạ không gϊếŧ, đa tạ nữ quân điện hạ không gϊếŧ."
Dương Tú này cũng thật là tài hoa, lúc thì tao nhã lễ phép, lúc thì ngang ngược độc ác, có lúc lại điên điên khùng khùng, lúc thì ti tiện như chó.
"Trong những cái đầu này, ngươi không tìm thấy cái đầu mà ngươi để ý nhất đúng không?" Lê Vân Tư từ trên cao nhìn xuống hỏi.
"Phải. . . Phải. . ." Dương Tú cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều bị nữ nhân này nhìn thấu, hắn không dám có ý bất kính với nàng.
"Công tử Lăng gia của các ngươi vẫn còn sống, đây chính là lời mà ta muốn ngươi nhắn lại cho Lăng Lạc Thiên." Lê Vân Tư nói.
Dương Tú từ từ ngẩng đầu lên, có chút không dám tin vào lời nói của Lê Vân Tư.
Còn sống??
Đại công tử của Lăng gia còn sống??
Cho dù có bao nhiêu tướng lĩnh, thì cũng không thể đánh đồng được với đại công tử Lăng gia, đây chính là người thừa kế Lăng Tiêu thành trong tương lai, gia chủ Lăng gia luôn rất để ý đến đại nhi tử của mình, vì giúp hắn có thể tạo nên uy danh, mà gia chủ đã cho hắn dẫn đầu đội quân tập kích lần này, chính là vì giúp hắn trở thành anh hùng công phá Tổ Long thành!
Chuyện này vốn không hề có chút sơ hở nào, lại còn có thể vang danh tên tuổi, nhưng ngờ đâu lại rơi vào kết cục này. . .
"Hiện tại tiểu nhân sẽ ký thư nghị hòa, sẽ ký ngay bây giờ, không cần bất kỳ điều kiện nào, đương nhiên cũng sẽ không dám trêu đùa với nữ quân!" Dương Tú bắt đầu tìm kiếm thư nghị hòa trên mặt đất, thật vất vả mới tìm được, nhưng lúc hắn ngước mắt lên, thì phát hiện Lê Vân Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Nghị hòa gì chứ??
Có nữ quân ở đây, e là Tổ Long thành và Lăng Tiêu thành sẽ không có chuyện nghị hòa nào hết!
"Ngồi xuống đi, dùng tài văn chương của ngươi viết ra một bức thư để chuộc lại tính mạng của công tử nhà ngươi. . . Nhưng trước đó, ngươi phải ăn sạch sẽ mấy thứ nằm trên mặt đất cái đã." Lê Vân Tư nói.
Hạt, vỏ trái cây, quả nát nhổ ra lúc nãy, vẫn còn dính đờm, Dương Tú nhìn những thứ dơ bẩn và buồn nôn này, trong lúc nhất thời hắn có chút xúc động muốn tát mình một cái.
Lê Vân Tư quay người lại, không tiếp tục để ý tới Dương Tú đang dọn dẹp sàn nhà.
"Vân Tư, ngươi đã vì chúng ta mà lập được đại công rồi!" Một người trưởng lão trong tộc lên tiếng nói.
"Không hổ là nữ quân, đúng là phúc của Tổ Long thành chúng ta." Lập tức có người cảm thán nói.
"Có lẽ nên khôi phục lại chức danh nữ quân rồi, gần đây Lê Vân Tư chịu không ít ủy khuất."
Lê Vân Tư không quan tâm mấy lời này của những người trong tộc, nàng đi tới trước đại điện, đi về phía phu nhân Khổng Đồng.
Phu nhân Khổng Đồng cố giữ nụ cười tươi, nhìn về phía Lê Vân Tư, bà không biết Lê Vân Tư muốn làm gì.
Lê Vân Tư cầm lấy sổ ghi chép thông gia thật dày ở trong tay Khổng Đồng, sau đó nàng gạch tên của mình trong sổ ghi chép dưới sự chứng kiến của mọi người.
Sắc mặt Khổng Đồng thay đổi, nhưng giờ phút này bà không dám lên tiếng.
Xóa xong cái tên "Lê Vân Tư", Lê Vân Tư ném bút lông trong tay đi, nàng ném bút về phía Lê Khổng Hi, Mộ Tình và những tiểu thư Lê gia đứng trước án.
Mực ở đầu bút vẫy lên tung tóe, bắn lên những khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng xinh đẹp. . .
"Về chuyện bán mình cầu hoà, hay là giao cho các nàng đi, nếu cuộc chiến này ta không thắng được, các nàng cũng sẽ trở thành lễ vật hòa thân cho kẻ địch thôi." Lê Vân Tư nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này, lại khiến cho Lê Khổng Hi, Mộ Tình và các cô nương được xem là những người giữ khuôn phép nhất của Lê gia, đều bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch! !
. . .