Dịch: Quăn Quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Ngươi kích động cái gì, cũng không phải rồng của ngươi, đừng ở chỗ này khóc khóc mếu mếu nữa, đi thông báo cho người nhà của Đoàn Lam đi." Lão tiên sinh nói.
"Tại sao lại phải thông tri người nhà? Sư phụ, người mau nghĩ biện pháp, đồ đệ không muốn nhìn thấy Đoàn Lam tỷ tỷ chết." Tiểu Lê kém chút khóc thành tiếng.
"Chết cái gì mà chết. . . Linh hồn nàng bị thương nặng, người nhà không tìm linh dược cho nàng, vậy thì cả đời này nàng sẽ không tỉnh lại được nữa!" Lão tiên sinh tức giận nói.
"A, người chưa chết, vậy tìm được thuốc chữa trị linh hồn thì mất bao lâu?" Tiểu Lê bình tĩnh lại.
"Chắc tầm nửa năm, tổn thương quá nặng, còn may rồng chưa có chết, rồng chết rồi, linh hồn lại bị thương, thần tiên cũng cứu không được."
Tiểu Lê vội vã rời đi, linh dược rất khó tìm, thứ này vẫn nên nhanh chóng để người trong nhà Đoàn Lam chuẩn bị đầy đủ, không thì không biết Đoàn Lam sẽ hôn mê tới khi nào nữa.
Lão tiên sinh rửa tay xong, ánh mắt của lão nhịn không được mà liếc về phía Hắc Ngạc linh ở trong Trì Liệu Trì, đang trong quá trình hóa rồng kia.
"Ngươi là cái con tiểu Ngạc Linh thích ăn đại nhục tằm đi?" Lão tiên sinh híp mắt lại nói.
Ở An dưỡng lầu các, lúc không có chuyện gì làm, lão tiên sinh thích đến thăm Trữ Long Điện, cùng những tiểu sinh linh sinh cơ bừng bừng này ở cùng nhau làm lão rất hài lòng, nuôi nấng bọn chúng, thuận tiện cũng cung cấp ấu linh cho đám học sinh nghèo túng .
Tất cả ấu linh tại Trữ Long Điện lão tiên sinh đều nhớ, kể cả những con đã phóng sinh.
Bọn chúng tựa như một đám tiểu sủng vật không có nhà để về, lão tiên sinh hi vọng mỗi con trong chúng nó đều có được một tương lai tốt, cho dù là Long Linh hay Phàm Linh đều là như vậy.
"Nhanh như vậy đã hóa rồng, xem ra ngươi gặp được chủ nhân không tệ."
"Trữ Long Điện đã rất lâu không có ấu linh chân chính hóa rồng, đem ngươi ghi chép lại, Trữ Long Điện của ta cũng không bị viện trưởng ra lệnh cưỡng chế đóng cửa rồi."
………..
………..
Thương tùng vờn quanh, cung điện sâm nghiêm.
Lê Anh đã sớm ngồi trên đại điện, đối mặt với một chồng thư tín liên quan tới Tổ Long thành bang, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu xử lý từ đâu, mỗi một hạng mục tựa hồ đều quan hệ đến mệnh mạch Tổ Long thành bang.
"Trước nghỉ một lát đi." Khổng Đồng đi tới, bưng một chén trà mới nóng hổi, nhu hòa nói với Lê Anh.
"Phía đông vẫn để người không an tâm a." Lê Anh than nhẹ một tiếng.
"Sứ giả Lăng Tiêu Thành bang lập tức sẽ tới, lần này nghị hòa xong, chúng ta có thể dùng hết sức để đối phó những bạo dân Vu Thổ kia, lần này bọn hắn cũng đừng mơ đến việc nhấc lên sóng gió gì." Khổng Đồng đi đến sau lưng Lê Anh, giúp hắn xoa bóp vai.
Lúc này, một thị vệ bước nhanh tới xuyên qua đại điện, Khổng Đồng hung hăng trợn mắt nhìn tên thị vệ không hiểu quy củ này.
Nhưng dù thị vệ thần sắc bối rối, không kịp thỉnh an phu nhân, hắn cũng đi về phía Lê Anh, nhanh chóng thấp giọng nói gì đó bên tai Lê Anh.
Sắc mặt Lê Anh lập tức liền thay đổi, hắn từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, một tay đập lên bàn.
Tiểu phu nhân Khổng Đồng bên cạnh giật nảy mình, vội vàng trấn an.
"Lập tức gọi tướng quân Phi Điểu doanh tới!" Lê Anh cả giận nói.
Không bao lâu sau, tướng quân Phi Điểu doanh đã tới.
Vị tướng quân này nửa quỳ trước đại điện, hắn thấp giọng hỏi: "Gia chủ, chuyện gì?"
"Phía Thuần Long học viện có người truyền tin nói, cứ điểm thành Đông Húc đã bị công phá, bạo quân đang tiến quân thần tốc vào bình nguyên Ly Xuyên!" Lê Anh cơ hồ khống chế không nổi tâm tình của mình, bực tức nói.
"Trong quân cũng không nhận được bất kỳ chiến báo nào, người nào nói?" Tướng quân Phi Điểu doanh kinh ngạc nói.
"Người đưa chiến báo đang trên đường tới, hắn biết sẽ nói càng kỹ hơn. Việc này không thể trì hoãn, ngươi lập tức phái Phi Điểu doanh tiến đến Vinh Cốc Thành, chém gϊếŧ tất cả bạo quân, nhất định không thể để bạo quân tiến vào bình nguyên Ly Xuyên!" Lê Anh nói.
Cứ điểm thành Đông Húc cùng Vinh Cốc Thành là một tấm chắn thiên nhiên ngăn cách Vu Thổ, mà bình nguyên Ly Xuyên bao la bằng phẳng, nếu như bạo Quân phân tán ra tiến hành cướp sạch các đại thành trì của bình nguyên Ly Xuyên, bọn họ cần điều động đại lượng quân đội mới có thể đem bọn chúng triệt để tiêu diệt.
Hơn nữa, những thành trì khác trong bình nguyên Ly Xuyên nhiều ít đều có lương thực và quân trang tồn trữ lại, một khi bị bọn chúng được đoạt binh khí, y giáp, Vu Thổ bạo dân sẽ biến thành một nhóm quân đội có năng lực phản kháng cực mạnh!!
"Nhưng Phi Điểu doanh. . ." Tướng quân có chút do dự.
"Đi!" Lê Anh nói.
Tướng quân Phi Điểu doanh lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi đại điện trống rỗng này.
Nước trà nóng hổi đổ đầy trên bàn, Khổng Đồng lấy khăn thêu của mình lau đi nước trà đọng lại, khẽ nói với Lê Anh: "Nếu việc này là thật, vì sao chúng ta lại không nhận được tin tức?"
"Người mang tin tức chiến báo về đã bị chặn gϊếŧ." Lê Anh nói.
"Ai làm, bạo quân làm sao có thể biết kẻ nào là người mang tin tức chiến báo của chúng ta?" Khổng Đồng vạn phần kinh ngạc hỏi.
Đông Húc cứ điểm xác thực rất xa xôi, con đường xem như gian nan hiểm trở, người mang tin tức không dễ tìm là sự thật, bởi người mang tin tức chiến báo không nhất định đều ở trong quân đội, có người thậm chí cải trang thành thương nhân, bình dân, những người này ngoại trừ cao tầng trong quân biết, bạo quân sao có thể tìm ra chính xác người này để chặn gϊếŧ được?
"Trong quân ta có phản đồ, vị học viên Thuần Long học viện sắp đến đây, hắn sẽ nói rõ mọi chuyện với chúng ta." Lê Anh nói.
"Phi Điểu doanh đã dàn quân, ngài tạm thời đừng quá lo lắng. Ngược lại sứ giả Lăng Tiêu Thành bang lập tức sẽ đến đây, chuyện nghị hòa không thể trì hoãn. . ." Khổng Đồng tiểu phu nhân nói.
"Ta biết, để cho người ta vào trong điện đi." Lê Anh nói.
"Ta sẽ tạm thời khống chế tin tức, tận lực không để chuyện bên Đông Húc cứ điểm truyền tới." Khổng Đồng nói.
"Ừ." Lê Anh nhẹ gật đầu.
Lăng Tiêu Thành bang mới là uy hϊếp lớn nhất, nếu có thể nghị hòa, phía tây của họ đã không còn gì cần lo lắng, thậm chí trước khi bắt đầu mùa đông đã có thể nhẹ nhõm đem Vu Thổ san bằng!!
Đương nhiên, cũng không thể coi thường đám bạo dân Vu Thổ tiến quân thần tốc, nhất định phải nhanh phái binh chi viện tới phía đông, Phi Điểu doanh là đội quân mạnh mẽ nhất, tính cơ động mạnh nhất Tổ Long thành bang, điều động bọn họ tiến đánh, chẳng mấy chốc bạo quân Vu Thổ sẽ bị gϊếŧ đến không chừa mảnh giáp.
. . .
Bên trong nghị sự đại điện hoàng viện Lê gia, một đội nghi trượng màu đỏ thắm chậm rãi đi qua điện đình, từ từ đạp lên bậc thềm.
Cầm đầu đội nghi trượng là một nam tử mặc quan bào lộng lẫy màu đỏ xanh, đầu hắn đội mào, mi thanh mục tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra mấy phần quý khí. . .
Phía sau hắn, có không ít binh sĩ nâng hòm gỗ, trước ngực những binh sĩ này cũng đeo một đóa hoa cưới, hiển nhiên không phải bọn họ đến chiến đấu, mà là tới nơi này nghênh đón chuyện vui mừng.
Hòm gỗ tinh xảo, điêu khắc nhiều loại hoa văn, chúng bị đặt ở hai bên cửa điện, đồng thời bị vị nam tử vũ quan kia ra lệnh xốc lên.
Rương vừa mở ra, đều là vàng bạc châu báu, tơ lụa, Tổ Long thành bang cũng coi như là vùng đất màu mỡ, nhưng ở phương diện tài phú lại khó mà cùng Lăng Tiêu Thành bang so sánh, bọn họ có mỏ vàng đào mãi không hết, có lương thực ăn mãi không hết.
"Lăng Tiêu Thành bang vẫn luôn làm việc rất khẳng khái, lần này hòa thân, thành chủ tự nhiên cũng không keo kiệt, những vật này để hỏi cưới nữ quân điện hạ, hi vọng các vị quý nhân Tổ Long thành bang yêu thích." Trong lời vũ quan nam tử nói lộ ra mấy phần kiêu ngạo, nhưng trên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể bắt bẻ.
. . .