Dịch giả: BK
Edit: Tiểu Hy
Duyệt: Long Hoàng
Mật hoa của Sương Tuyết Thụ chắc chắn không rẻ, thật ra ai cũng có thể làm công việc tạp vụ trợ thủ này, kể cả Đoàn Lam lão sư nhờ Chúc Minh Lãng làm mười việc như thế này, chắc hẳn hắn cũng không chối từ!
Chỉ là Chúc Minh Lãng có chút tò mò, tại sao lão sư không để Tiểu Bạch Khởi thực lực cường hãn giúp đỡ mà lại chọn Tiểu Hắc Nha làm gì?
Đến chỗ đầm dưới thác nước ở Phượng đê, Chúc Minh Lãng mới hiểu vì sao Đoàn lão sư lại cần Tiểu Hắc Nha.
Nhìn thác nước chảy xiết, lại nhìn bãi đã lớn trong đầm, Chúc Minh Lãng rơi vào trầm tư, trong lúc nhất thời vô tình câu thông với Tiểu Hắc Nha.
“Hắc Nha, ngươi phải nhớ kỹ, nếu đối phương bổ nhào đến trước mặt ngươi, lập tức phải bơi nhanh ra ngoài, tuyệt đối đừng để nó bắt lấy, những chuyện khác chỉ cần giao cho giao long của Đoàn lão sư là được, hiểu chưa!” Chúc Minh Lãng ôm lấy chiếc đầu dễ thương sần sùi của Tiểu Hắc Nha, nghiêm túc nói.
Bộ mặt của Tiểu Hắc Nha như ăn phải mướp đắng, mặc dù mặt nó lúc nào cũng như mướp đắng.
Vốn đang ăn ngon ngủ yên, nó không hiểu tại sao tự nhiên mình lại bị biến thành mồi câu.
Người ta là cá sấu, đại cá sấu đấy!
Có ai lại bắt cá sấu đi làm mồi câu không???
“Yên tâm, thủy quái năm trăm năm tuổi kia thực lực không mạnh lắm, chỉ là khứu giác của nó cực kỳ linh mẫn, mỗi lần ta gọi Trạm Xuyên Long đến nó đều trốn thoát trong bãi đá ngầm, dùng huyền thuật cưỡng ép xử lý nó cũng đơn giản, chỉ có điều sẽ gây tổn thương những sinh linh khác trong đầm.” Đoàn lão sư nói với Chúc Minh Lãng.
Đoàn Lam lão sư huấn luyện Bộc Bố giao long ở đáy đầm một thời gian dài, phát hiện nơi này xuất hiện một đầu thủy quái có uy hϊếp cực lớn với ngư dân.
Thân là lão sư tại Ly Xuyên trấn, Thuần Long học viện, loại chuyện này dù không được yêu cầu thì cũng phải làm, chỉ là loài yêu quái kia hϊếp yếu sợ mạnh, lại biết mẹo sinh tồn, ngày thường rất khó bắt kịp thân ảnh của nó. . .
Hình thể giao long tương đối lớn, không tiện tìm kiếm trong bãi đá ngầm, cho nên lúc Đoàn Lam thấy Chúc Minh Lãng liền nhớ đến Tiểu Ngạc Linh của hắn.
Cấp độ của Ngạc Linh vừa khéo lại dưới thủy quái trăm năm kia, là tiêu chuẩn săn mồi của đối phương, còn những loài cá lớn bình thường căn bản đều không lọt vào mắt nó!
Hiện tại Chúc Minh Lãng mới hiểu ra.
Để ngạc linh của mình đi làm mồi câu mới là thù lao chân chính!
Trên thế gian có những sinh linh từ đầu đến cuối đều không thể hóa rồng, nhưng nếu tu vi đạt đến trăm năm thì xưng là Yêu Linh.
Ngàn năm xưng là Ma Linh.
Vạn năm xưng là Thánh Linh.
Đặc điểm của những yêu ma này là từ đầu đến cuối chúng không hề bước qua long môn, nhưng lại có thể tu hành, thực lực không hề yếu, trong số chúng có không ít loài thậm chí có thể chèn ép cả Chân Long, nhất là Ma Linh và Thánh Linh, đối diện với chúng, thậm chí một số loài Long Chủ, Long Quân cũng phải nhượng bộ lui binh.
Trăm năm Yêu linh thực lực cũng không yếu, có lẽ có thể tiếp cận Lục Long sau khi sau khi tiến hóa.
Để Bạch Khởi đi còn tốt.
Hắc Nha tuyệt đối không phải đối thủ của nó.
Cho nên Chúc Minh Lãng không ngừng dặn dò, một khi ở dưới bãi đá ngầm phát hiện con thủy quái kia, phải lập tức dùng hết sức lực bơi về đây!
….
Tiểu Ngạc Linh cũng rất dũng cảm, nó nhảy vào trong đầm nước.
Nếu không vì có linh ước, Chúc Minh Lãng sẽ không thể nào cảm nhận được cảm xúc cùng trạng thái của Tiểu Ngạc Linh. Thật ra, để tiểu Ngạc Linh đi, hắn vẫn có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ đến tương lai muốn để Tiểu Ngạc Linh bước qua long môn, hiện tại để nó kinh lịch (trải qua) những chuyện này cũng là một loại khảo nghiệm. Dù sao nếu chỉ nuôi dưỡng trong hồ nước không có chút nguy hiểm nào để rèn luyện thì biết đến năm tháng nào mới có thể hóa rồng đây.
Thác nước ầm ầm chảy xiết, nước trong đầm vẫn luôn khuấy động không ngừng, Chúc Minh Lãng cũng không nhìn rõ tình huống dưới đầm.
Càng chờ đợi lại càng bất an, liên hệ thông qua linh hồn ràng buộc giữa long sủng cùng Mục Long Sư quá yếu ớt, chỉ có sinh tử, liên hệ đứt rời mới có thể cảm nhận được. Chúc Minh Lãng cũng hiểu, mỗi một sinh linh đều phải trải qua vô số sinh tử kinh lịch, tôi luyện trong xương và máu thì mới có thể hóa rồng, cũng biết có Mục Long Sư cường đại như Đoàn Lam thì tỷ lệ mạo hiểm cũng không cao, nhưng hắn vẫn lo lắng.
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc! ! ! !"
Mặt nước đột nhiên kịch liệt phun trào lên, một đầu cá sấu đen như mực từ từ hiện ra, chỉ có điều nó không hoàn toàn chui ra khỏi mặt nước, mà chỉ bơi là là đong đưa ngay trên mặt nước.
Chúc Minh Lãng đứng ở đây có thể thấy rõ ràng thân ảnh đen sì của nó đang bơi lội giữa đầm.
Là Hắc Nha!
Chúc Minh Lãng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỗ đầm nước kia đột nhiên phun trào, xuất hiện từng đạo điện quang màu đỏ tím, điện quang tinh tế dày đặc, từ trong khói dày nhanh chóng khuếch tán khắp nơi!
Một giây sau, một con quái vật màu đỏ sậm thoát ra, mạnh mẽ đuổi theo ngạc linh.
Quái vật đó di chuyển đến đâu, điện quang theo đến đó, một vài con cá lớn chưa kịp bỏ chạy đều bị giật chết ngửa hết bụng lên trời.
Một màn này thật sự làm cho người ta thấy sợ hãi!
Chỉ là con thủy quái màu đỏ sậm kia không có nửa điểm hứng thú với đám cá bình thường này, nó khóa chặt tiểu ngạc linh, khói đặc mang theo điện quang đỏ sẫm như một đại ma trảo đánh về phía trước, đang muốn bắt lấy đuôi của tiểu Ngạc Linh.
“Đoàn Lam lão sư.” Chúc Minh Lãng vội vàng gọi.
“Còn chưa đuổi tới thác nước.” Đoàn Lam bình tĩnh nói.
Tiểu Ngạc Linh ra sức cử động thân thể, nó cố bơi càng nhanh càng tốt, tốc độ này còn nhanh hơn gấp đôi so với lúc thường ngày nó bơi dưới dòng nước xiết, nhưng vẫn không thể thoát khỏi con quái vật đỏ sậm kinh khủng kia!
Tiểu Ngạc Linh dốc toàn lực liều mạng bơi. Dựa theo tình huống này, nếu nó không đến chỗ thác nước kịp, chắc chắn sẽ bị con thủy quái kia làm thịt!
Ý thức được bản thân gặp nguy hiểm đến tính mạng, tiểu Ngạc Linh bắt đầu kêu cứu, nó trước giờ chưa từng gặp địch nhân như vậy, hiển nhiên cũng cực kỳ sợ hãi, thanh âm nức nở như trẻ con đang khóc.
Chúc Minh Lãng ý thức được tiểu ngạc linh không thể hoàn thành nhiệm vụ này, lập tức vươn tay muốn để Bạch Khởi ra cứu nó.
"Nếu như ngươi bây giờ dừng lại, chẳng khác nào từ bỏ long môn của nó, rất nhiều ấu linh như bọn chúng căn bản không biết tiềm năng của mình, thường thường sẽ vào thời khắc mấu chốt lựa chọn dựa dẫm vào Mục Long sư. Nhưng nó còn không phải là Chân Long, ngươi càng không thể mãi bảo hộ nó ở trong Linh Vực, một ngày nào đó nó sẽ phải thoát khỏi tầm mắt của ngươi, nó sẽ lại một lần nữa bị cuốn vào dòng thác nước, nó sẽ còn gặp những kẻ săn mồi mạnh mẽ hơn. . ." Đoàn Lam ngữ khí mang theo vài phần nghiêm khắc.
Làm lão sư, nàng hiểu tình huống của tiểu Ngạc Linh còn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nó còn có thể cố gắng đột phá hiểm cảnh.
Quan tâm quá ắt bị loạn, Đoàn Lam hy vọng Chúc Minh Lãng lúc này phải giữ được sự bình tĩnh lạnh lùng quyết đoán của một Mục Long Sư chân chính.
Cũng giống như chim ưng, nếu không đẩy chim con xuống vách núi, bọn chúng sẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở trong ổ, chờ đợi được mẹ cho ăn, mãi mãi không biết cách bay lượn.
Không biết bay, không thể đi săn mồi, dù là hùng ưng thì cũng chỉ có thể làm mồi ngon cho mãng xà, nếu không cũng bị cự cầm khác đến chiếm địa bàn rồi mổ chết.
Chúc Minh Lãng hít một hơi dài, cuối cùng chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Tiếng kêu cứu của Tiểu Ngạc Linh càng lúc càng to, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Ầm!”
Thủy quái màu đỏ sậm kia đột nhiên nhô ra nửa cái đầu, con mắt của nó đỏ bừng, lóe ra ánh sáng yêu dị.
Phía trước tiểu Ngạc Linh, dòng nước dường như bị một cỗ lực lượng cổ quái nào đó khống chế, đột nhiên nghịch chuyển. Dòng nước như bị một cái đuôi khổng lồ quét qua, tạo thành một đợt sóng mãnh liệt!
Tiểu Ngạc Linh luôn cố giữ khoảng cách nhưng vẫn không đủ an toàn, đợt sóng này lại khiến nó không kịp chuẩn bị, căn bản không cách nào tránh né, do vậy nhanh chóng bị kéo về hướng trong miệng con yêu linh!
Chúc Minh Lãng thấy cảnh này lại bắt đầu lo lắng.
Đối phương biết yêu thuật, tiểu Ngạc Linh thực sự chạy không thoát.
Tiểu Ngạc Linh mơ hồ nhận ra sẽ không có ai tới cứu mình, sóng lại liên tục đánh nó ngược về phía thủy quái kia, nó căn bản không có hy vọng trốn!
“Úc!!!!”
Tiểu Ngạc Linh dứt khoát vung đuôi xuống, quay người lại đối mặt với thủy quái.
Mượn sức nước do sóng đánh vào, tiểu Ngạc Linh cúi đầu, dương sừng lên, liều mạng dùng toàn bộ sức lực lao về phía thủy quái đỏ sậm kia! !
Trọng Ngạc Giác Kích!
Luận về sức mạnh thân thể, một con tiểu ngạc linh dài hai mét bình thường tuyệt đối không kém quá nhiều so với những sinh vật hung mãnh, mà cây sừng trên trán nó có thể so với sừng tê giác, uy lực của một cú húc liều mạng này tuyệt đối kinh người!
“Rầm !!!!!”
Trong làn sương mù đen kịt kia, quái vật màu đỏ sậm kia cũng không thể ngờ rằng con mồi của mình dám mạnh mẽ phản kháng, lại còn bị nó hất văng ra khỏi nước một cách thô bạo.
Lúc này Chúc Minh Lãng mới nhìn rõ bộ dạng của yêu quái kia, nó rõ ràng là một con Bạo Niêm đáng sợ, trên dưới hai hàm đều có hai chiếc râu cá nheo, chính là bốn chiếc râu này phóng thích ra điện quang màu đỏ sậm! (Cái con Bạo Niêm này các bạn hình dung con lươn điện nhé.)
Bạo Niêm vốn không có vảy, nhưng thân thể của Yêu Linh trăm năm có thể sinh ra lớp da cứng rắn như miếng sắt, lúc đầu trọng giác của tiểu Ngạc Linh vốn có hy vọng làm trọng thương nó, nhưng lại bị lớp da này cản lại.
“Xì xì xì xì. . . Tư tư ~ ~ ~"
Nhưng khắp người con yêu linh này lại tràn ngập sương mù hăc thủy, tiểu Ngạc Linh lúc đâm vào cũng đồng thời bị những tia điện đỏ sậm công kích, toàn thân nó bắt đầu co quắp.
“Úc !!!”
Tiểu Hắc Nha đau đớn kêu lên, nó ngay lúc thân thể tê liệt liền trôi theo dòng nước bơi ra ngoài mưa điện.
Nó cố bơi ra, nhưng đầu, cổ, l*иg ngực, chi trước đều căn bản không thể ngọ nguậy, chỉ có cái đuôi liên tục vung vẩy, tiểu ngạc linh cật lực bơi về phía thác nước.
"Cô ~ ~ ~ ~! ! !"
Bạo Niêm rống lên, nó phải hao phí kha khá thời gian mới có thể tỉnh lại từ cơn hoa mắt chóng mặt.
Hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn tiểu Ngạc Linh, Bạo Niêm lại một lần nữa nhấc lên một mảng lớn bọt nước, đuổi về phía tiểu Ngạc Linh, lần này nếu không nuốt sống tiểu Ngạc Linh vào trong bụng, nó chắc chắn không bỏ qua!
Tiểu Ngạc Linh tốc độ cực chậm, giống như một lão già chống gậy chạy đua với một thanh niên trai trẻ, nhưng nó không hề từ bỏ, một mực lê lết thân thể trọng thương mà lướt đi. . .
“Ục ục!!!!”
Con Bạo Niêm nhảy lên một cái, miệng há to như cái hố đen, tiểu Ngạc Linh dài hai mét trước mặt nó trở nên quá bé nhỏ, quái vật này thực sự muốn nuốt sống tiểu Ngạc Linh!!
"Ngao rống ~ ~ ~ ~ ~! ! ! !"
Bỗng nhiên, từ trong thác nước, một đầu Giao Long màu lam vạch nước mà ra, thân thể uy vũ to lớn bay nhào về phía mặt nước.
Nó lướt nhanh như một tia chớp tráng kiện màu lam, Bộc Bố Giao Long vậy mà chặn đứng con Bạo Niêm hung mãnh ngay giữa không trung, giống như rắn bắt ếch.
Hình ảnh giao long hiện lên trong mắt tiểu Ngạc Linh sừng sững mà hùng vĩ, Bộc Bố Giao Long lắc cổ, ném con Bạo Niêm hung bạo mà nó đã cắn lên vách đá của thác nước!
"Bùm!"
Máu thịt bắn tung tóe trên vách đá, uy lực Bộc Bố Giao Long ném ra thật là kinh người, con Bạo Niêm hoang dã và hung dữ đã bị đập vỡ tan tành, tan xương nát thịt!
“Ào ào ào ~ ~ ~ ~ "
Rất nhanh, vũng máu thịt của Bạo Niêm lập tức bị thác nước cuốn đi, từng chút từng chút một trôi ra đầm.
Thi thể nát bấy, thu hút vô số bầy cá ăn thịt trong vùng đến tranh đoạt, hầu hết đều bị con Bạo Niêm này chèn ép rất lâu, lũ cá ăn thịt trong đầm nước đều vui sướиɠ vô cùng.
Không bao lâu sau, thi thể của Bạo Niêm bị ăn sạch, ngay cả máu đều đã phai đi nhiều.
. . .