Chương 6

7.

Tin tức Mục Hoà sẽ kết hôn với tôi ngay khi trở về Trung Quốc đã gây ra một cơn bão khá lớn trong giới.

Hai tập đoàn lớn kết hợp, tuyên bố rằng chúng ta vẫn sẽ duy trì sự hợp tác chặt chẽ, kể cả trong tương lai.

Trong một thời gian, tình hình giá cổ phiếu của Khương gia và Mục gia dần dần ổn định.

Không ai trong vòng dám bàn tán sau lưng nữa.

Ai nhìn thấy tôi cũng đều trang trọng chúc mừng.

Nhưng Mục Dã không như vậy.

Mục Hoà so với anh ta càng xuất sắc hơn.

Nếu như không phải anh ấy bị thương trong một vụ tai nạn và ra nước ngoài, Mục Dã sẽ không bao giờ có thể thoải mái như vậy.

Ngay khi có tin tôi và Mục Hoà đính hôn, điều này cũng tuyên bố rằng Mục Dã đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Những người từng tôn trọng anh ta liền quay lại và chế nhạo một cách đáng khinh.

Anh ta không dám phản bác, chỉ có thể chịu đựng trong nhục nhã.

Vốn dĩ là một đứa con ngoài giá thú không thể đặt lên mặt bàn, người khác đều đang chờ xem trò đùa của anh ta.

Không có sự che chở của Khương gia và Mục gia, anh ta còn có thể làm gì?

Mục Dã gọi cho tôi vô số lần nhưng tôi đều từ chối.

Tôi chỉ muốn cho anh ta biết, tôi có thể cho anh ta sự chân thành, quyền lực, địa vị.

Cũng có thể lấy lại tất cả, đẩy anh ta xuống bùn.

Nuôi chó mãi mà vẫn không chịu lớn, vẫn nên vứt đi thì hơn.

……….

Thật là một vấn đề lớn.

Sau lễ đính hôn, tôi và Mục Hoà cùng trở về biệt thự tân hôn.

Mục Dã đã lâu không thấy lại xuất hiện ở cửa biệt thự.

Đôi mắt vốn sáng như sao giờ đây bị bao phủ bởi màu đỏ ngầu đáng sợ. Trên cằm có râu, cả người mang đầy hơi thở sa sút.

Tinh thần không còn phấn chấn như trước nữa.

“Lan Lan.”

Đôi mắt anh ta sáng lên trong giây lát khi nhìn thấy tôi và bước nhanh về phía tôi.

Tôi cau mày lùi lại một bước, tự hỏi về mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Chợt cảm thấy một bàn tay to lớn ấm áp đặt trên eo mình.

Cái nóng trong lòng bàn tay xuyên qua làn da tôi qua lớp váy lụa khiến cho tôi rùng mình.

Nhìn lại, đôi mắt của Mục Hoà luôn mỉm cười ôn hoà.

Anh ấy hơi nghiêng người, giọng nói trầm vang lên bên tai.

“Lan Lan, có muốn tôi tránh đi một lát không?”

Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút lạnh lẽo.

Có vẻ như chỉ cần tôi gật đầu thì anh ấy sẽ gi.ế.t Mục Dã ngay lập tức.

Người chồng này của tôi, tính chiếm hữu còn khá cao.

“Không cần, anh là chồng của tôi.”

Lúc tôi chủ động nắm tay anh, cảm giác áp bức không thể giải thích được kia lập tức biến mất.

Ánh sáng trong mắt Mục Dã nhanh chóng mờ đi sau đó nở một nụ cười gượng.

“Lan Lan, tôi biết sai rồi, những chữ trong bản pdf kia một chữ tôi cũng không bỏ qua, tôi đúng là một kẻ ngốc, vẫn luôn hoài nghi tấm lòng của em, Mạc Ngôn và tôi ở bên nhau cũng chỉ để khiến em ghen, tôi thực sự hối hận rồi, em có thể tha thứ cho tôi được không?”

Giọng nói của anh ta có sự nghèn nghẹn khó tả, đôi mắt đỏ ngầu bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng.

Tôi mỉm cười.

“Mục Dã, bây giờ trông anh thực sự giống một con chó hoang vậy.”

Anh ta chợt khựng lại, những giọt nước mắt đυ.c ngầu lặng lẽ rơi trên khuôn mặt.

Môi mấp máy nhưng không một lời nào được thốt ra.

Mục Hoà nhẹ nhàng giáng cho một đòn chí mạng.

“Mục Dã, bây giờ cậu nên gọi cô ấy là chị dâu, sau này nhớ cẩn thận hơn.”

Mục Dã đột nhiên lao tới như điê.n và giằng co với Mục Hoà.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, bộc lộ sự tức giận và tuyệt vọng vốn đã bị đè nén bấy lâu, giọng nói khàn khàn.

“Khương Lan là của tôi, anh là kẻ hèn hạ lợi dụng cơ hội.”

“Người cô ấy yêu là tôi.”

Mục Hoà mỉm cười hiền lành, nhưng lại đấm một cú không chút nương tay.

Mục Dã loạng choạng lùi lại, khóe miệng có vết thương rõ ràng.

Anh ta tuyệt vọng nhìn tôi, nỗi buồn tràn ngập trong mắt.

“Lan Lan…”

Tôi thậm chí còn không thèm nhìn anh ta mà bước tới nắm tay Mục Hoà.

“Có đau không?”

Đầu ngón tay Mục Hòa run lên, nụ cười dần dần nhạt đi, cụp mắt xuống.

“Đau một chút.”

Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy Mục Dã đang nắm chặt tay, những đường gân nổi lên.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi quay lại một lần.

Tôi ôm lấy Mục Hoà lướt ngang qua Mục Dã.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)

Anh ta đứng bất động.

Như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, không thể tiến về phía trước được nữa