Hướng Nghiễm cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện: "Vừa nãy tôi đã nghĩ, nếu anh bị thương, hoặc là chết rồi, có phải là lỗi của tôi không? Tôi không nên để anh chạy đi chạy lại giữa hai thành phố. Có lẽ tôi nên về Đồng thành với anh từ sớm, như vậy anh sẽ không chạy đến đây tìm tôi, sẽ không xảy ra tai nạn giao thông. Hoặc là lúc đó tôi nên đi xa một chút, để anh không tìm ra tôi, anh tuyệt vọng rồi, có phải sẽ cẩn thận mà sống tiếp? Cũng không cần phải lái xe trên cao tốc lúc trời mưa lớn."
Cậu nói: "Hướng Hưng Học, anh bảo tôi nên làm gì bây giờ? Có lúc tôi nghĩ, cả hai đều là đàn ông, không cần thiết phải trói buộc đối phương như thế, như vậy anh tự do, tôi cũng tự do. Tôi còn nghĩ, cả hai đều là đàn ông, chuyện tình yêu ư, đều là chuyện nhỏ, chúng ta sao lại phải nói chuyện yêu đương?"
"Chú à, có phải lúc đó chúng ta không nên cùng nhau không?"
"Chúng ta không nên dây dưa cùng nhau nhiều như vậy, tôi không nên kéo anh vào cuộc sống của tôi. Như vậy thật sự không đúng."
"Nếu như anh đi tìm tôi rồi chết trên đường, tôi nên làm gì bây giờ?"
"Anh bảo tôi nên làm gì bây giờ?"
Giọng Hướng Nghiễm đều đều, không hề khóc, sạch sẽ và thanh tao như mây lơ lửng trên bầu trời, rõ mồn một bên tai Hướng Hưng Học, từng chữ từng chữ, từng câu từng câu, toàn bộ đâm vào tim anh.
Cậu từ khi Hướng Hưng Học trở về, chưa lần nào nói như vậy.
Ít nhất, không lần nào nói với Hướng Hưng Học nhiều như vậy.
Cậu hiện tại cũng không phải nói với Hướng Hưng Học, chỉ đang tự nói với mình. Dường như không nhìn thấy một chút hy vọng, cho nên tìm cách hòa giải với quật cường cao ngạo của bản thân.
Viền mắt Hướng Hưng Học hơi ướt, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy trần xe.
Trần xe rất thấp, ngước lên một chút là có thể nhìn thấy.
Anh mở to mắt, đem cảm xúc đang dâng trào nén trở lại.
"Hướng Nghiễm, em nghe anh, chúng ta đã cùng một chỗ, chúng ta cùng nhau đã gần sáu năm, chuyện này đã xảy ra, anh mặc kệ em hối hận hay không hối hận, chuyện đã xảy ra rồi, em không thể quay đầu lại lựa chọn một lần nữa."
"Vì vậy những chuyện em nghĩ lúc nãy đều vô dụng."
"Hiện tại anh tiếc mạng, vì vậy anh không lái xe, anh cũng không gặp tai nạn giao thông, anh không sao, anh rất khỏe mạnh."
"Để anh cho em biết em nên làm gì, anh bây giờ đang trên tàu hỏa, còn một giờ nữa là đến thành phố S, thành phố S đang mưa, không tiện bắt xe, vì vậy anh sẽ đi tàu điện ngầm đến nhà em, có thể sẽ mất một giờ. Việc em cần làm bây giờ là ở nhà chờ anh, hơn nữa không được cúp điện thoại, cẩn thận nghe anh đến với em như thế nào."
Hướng Nghiễm lại không trả lời, nhưng cậu cũng không cúp điện thoại.
Rất lâu sau đó, cậu mới nói: "Ừ."
Hướng Hưng Học nghe cậu mở TV, trên TV chiếu chương trình tạp kĩ, truyền đến rất nhiều tiếng cười.
Một trận tạp âm truyền đến điện thoại di động, sau đó tiếng TV nhỏ dần, tiếng hít thở của Hướng Nghiễm trở nên rõ ràng.
Cậu hẳn là đã đeo tai nghe.
"Anh bây giờ đã tới thành phố Hưng Nghĩa, cách thành phố S hai trạm thôi."
Hướng Hưng Học không nói nữa, lẳng lặng mà nghe âm thanh bên kia.
...
"Đến Tang Hòe rồi, còn một trạm, hiện tại tốc độ khoảng 350 Km, không bao lâu nữa là đến nơi."
Anh lại nghe được một ít tạp âm, sau đó tai nghe truyền đến tiếng mèo kêu.
Thì ra tất cả ồn ào đều là Miêu Miêu gây ra.
Nó náo loạn một lúc, Hướng Nghiễm nhẹ nhàng nói: "Đừng nghịch."
Tiếng động lộn xộn biến thành tiếng ngáy của Miêu Miêu.
Tiếng ngáy so với tiếng hít thở của Hướng Nghiễm còn nặng hơn.
Miêu Miêu dường như nằm trong ngực Hướng Nghiễm ngủ thϊếp đi, Hướng Hưng Học đoán cậu bạn nhỏ đang nằm, nằm trên ghế sô pha bình thường anh hay ngủ, bởi vì anh còn có thể nghe được tiếng nói chuyện, tạp kĩ chiếu xong, hiện tại trên TV đang chiếu phim bộ.
Hướng Hưng Học chỉnh âm thanh lớn lên, nghe không ra phim gì.
Anh cười, có thể nghe ra mới lạ, anh rất ít xem phim, Hướng Nghiễm cũng không xem.
Lúc này cậu bạn nhỏ đang gϊếŧ thời gian, có lẽ cũng đang lặng lẽ ám chỉ, "tôi ở đây", đem đầu dây bên kia làm náo nhiệt hẳn lên.
"Anh đến thành phố S rồi."
"Ừ."
...
"Rời trạm rồi, trong tàu điện ngầm rất đông người."
...
Mỗi khi loa phát thanh tàu điện ngầm báo tên trạm, Hướng Hưng Học liền thuật lại tên trạm một lần nữa.
Anh không quá biết rõ thành phố S, cũng không biết những trạm này cụ thể ở đâu, chỉ biết báo vừa đến trạm nào. Mỗi lần đến một trạm, anh lại gần Hướng Nghiễm thêm một trạm.
Hẳn là mình đang đi về phía Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học nghĩ.
Loại suy nghĩ này theo tiếng đoàn tàu gào thét càng lúc càng mạnh mẽ.
"Anh đang đi về phía em, Nghiễm Nghiễm, em nghe thấy không?"
"Ừ."
Tiếng ngáy của Miêu Miêu ngừng lại, tiếng TV cũng ngừng lại, trên tàu điện ngầm rất ồn ào, nhưng trong tai Hướng Hưng Học đều là tiếng hít thở của người bạn nhỏ.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi, có nhịp điệu rõ ràng.
...
"Xuống tàu rồi, mưa không lớn, anh đi mười phút là đến."
"Ôi, không cẩn thận đạp trúng cục gạch vỡ, ướt giày rồi."
"Muốn ăn hoa quả không?"
Hướng Nghiễm chưa nói muốn cũng chưa nói không muốn, Hướng Hưng Học tự quyết định mà mua một ít dâu tây, giống như mùa đông, mùa hạ những năm trước, khi bọn họ cùng nhau.
Cậu bạn nhỏ thích ăn dâu tây, nhưng hình như thấy xấu hổ vì sở thích của mình, vì vậy chỉ có Hướng Hưng Học mua.
Cậu nhóc thích ăn dâu tây kỳ thực rất đáng yêu. Cậu nhóc thích ăn dâu tây lại giả vờ mình không chung tình cũng rất đáng yêu.
Nghiễm Nghiễm rất đáng yêu.
"Anh mua dâu tây. Dâu tây đầu mùa, quả không lớn, nhưng ngọt vô cùng, xưa nay anh nấu nước quả không tệ."
...
"Anh đứng dưới lầu, đang chờ thang máy."
"Thang máy đến rồi."
"Anh vào thang máy rồi."
Mỗi tầng lầu có bốn căn hộ, Hướng Nghiễm ở căn cách thang máy xa nhất.
Trong hành lang không có ai khác, vắng ngắt, bước xuống đất, có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng.
Vách tường cách âm rất tốt, nhưng không biết tại sao, Hướng Hưng Học đeo tai nghe vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.
Mưa lớn rào rào.
Mưa nhỏ tí tách.
Tiếng mưa rơi vang mãi trong đầu anh, che đi tiếng hít thở của cậu bạn nhỏ.
Anh đứng trong hành lang, quần áo mang theo không ít nước mưa —— đó là nước mưa Đồng thành, mưa to xối ướt cả người anh; thành phố S mưa nhỏ rất dịu dàng, nhẹ nhàng rơi xuống, toàn bộ rơi vào trên chiếc ô.
Hướng Hưng Học nghĩ, có Hướng Nghiễm ở đây, trời mưa cũng rất dịu dàng.
Giày anh bị nước vào, tất ướt nhẹp dính sát vào chân, chân bị ẩm ướt, nước từ lòng bàn chân trào lên.
Loại cảm giác đó rất khó chịu, so với gió trên hoang nguyên còn khó chịu hơn.
Khó chịu đến không cách nào chịu đựng nổi.
Hướng Hưng Học ngẩng đầu nhìn số nhà Hướng Nghiễm, chân càng thêm khó chịu.
Lúc ở cách nhà rất xa, anh sẽ không yếu ớt như vậy, cảm thấy chỉ cần có thể thích ứng là được, lạnh cũng được, mệt cũng được, không tắm rửa cũng được, mặc áo khoác ngủ cũng được, tay bị đông cứng tróc da cũng được. Cái gì cũng được. Thế nhưng hiện tại Hướng Nghiễm ở ngay bên kia cánh cửa, nhà của Hướng Hưng Học và Hướng Nghiễm đều ở bên kia cánh cửa. Ở nhà, khổ sở nào đau đớn nào cũng đều trở nên không thể chịu đựng.
Nhưng Hướng Nghiễm còn chưa đồng ý quay lại, cậu không đáp ứng, bên kia cánh cửa là cái nhà.
Chỉ là cái nhà.
Nhà có thể biến thành gia đình.
"Nghiễm Nghiễm, anh có thể về nhà không?"
"Muốn về nhà cởi tất, cởϊ qυầи áo ướt, tắm rửa sạch sẽ."
"Tắm xong sấy khô tóc, sau đó ôm em ngủ."
"Em đồng ý không?"
"Em có thể trở về bên cạnh anh không?"
"Anh có thể trở về nhà không?"
"Anh đi thật xa, chính là muốn về nhà."
Hướng Nghiễm không trả lời, điện thoại vẫn còn thông, nhưng hết thảy đều trở nên rất yên tĩnh.
Hướng Hưng Học tai đeo tai nghe, anh đứng trước cửa nhà Hướng Nghiễm, tiếng động trong tai nghe cùng tiếng động thực tế chồng chéo lên nhau.
Nhưng cái gì cũng đều cảm thấy không thực.
Anh đoán không được cậu bạn nhỏ đang làm gì, cũng không biết cậu bạn nhỏ đang nghĩ gì.
Anh ngu ngốc như một khúc gỗ.
Hướng Hưng Học đợi một lúc, lấy chìa khóa từ trong túi ra, "Không sao cả, chúng ta từ từ cũng được."
Thật tủi thân.
Thật khó chịu.
Ôi.
Cửa mở ra, từ bên trong.