"Anh khóc à?" Hướng Nghiễm nghiêng đầu nhìn Hướng Hưng Học, giọng nói dịu dàng, ấm áp như ánh đèn đường giữa màn đêm.
"Không cho anh thăm mèo thì thôi đến khóc còn không cho khóc." Hướng Hưng Học âm thầm khóc không ít lần, nước mắt tất cả đều chảy vì Hướng Nghiễm, lúc này người ở ngay bên cạnh, lại càng khắc chế không được tâm trạng, lục phũ ngũ tạng đều hóa thành nước.
Ông già 36 tuổi, ngồi xổm ven đường khóc như đứa trẻ.
Hướng Nghiễm đứng dậy, từ túi quần lấy ra một chiếc khăn tay, lại ngồi xổm xuống.
Cậu đem khăn tay trải trên đầu gối Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học biết mấy cái khăn tay Hướng Nghiễm dùng, nhưng anh xưa nay chưa từng thấy cái này.
Hoa văn cách điệu màu trắng đen, so với hoa văn xanh lam lúc trước trông trưởng thành hơn không ít.
Hướng Hưng Học lại càng khó chấp nhận hơn, người dùng khăn mới không phải là mang ý nghĩa có cuộc sống mới sao?
Hướng Nghiễm thật sự không cần anh nữa sao?
"Tôi chưa từng thấy anh khóc." Hướng Nghiễm nói.
Tơ lụa kỳ thực không quá hút nước, nhưng Hướng Hưng Học vẫn đem khăn làm ướt.
Anh thật sự chưa bao giờ khóc trước mặt Hướng Nghiễm, không chỉ không khóc trước mặt Hướng Nghiễm, anh từ nhỏ đến lớn cũng không khóc bao giờ. Hướng Nghiễm như vặn ra vòi nước, đem oan ức, không cam lòng, chua xót, kinh ngạc khi biết được sự thật, cảm động cùng yêu thương tích tụ đã lâu tất cả đều tuôn ra.
Tuyến nước mắt của Hướng Hưng Học bị tâm trạng đè nén đến tê dại, nếu lại không khóc có khi sẽ hỏng mất.
"Bây giờ em thấy rồi đó."
"Tôi nghi ngờ anh giả bộ."
Hướng Hưng Học sụp đổ, "Anh giả bộ làm gì chứ!"
"Được rồi, đừng khóc, tôi dẫn anh đi thăm mèo." Hướng Nghiễm đứng dậy, đưa tay cho anh.
Hướng Nghiễm đưa tay.
Đưa tay.
Đưa tay chính là bước tới một bước.
Hướng Hưng Học khóc đến hai mắt ướt đẫm, tựa như nhìn thấy tay Hướng Nghiễm lóe lên thánh quang.
Anh vội vã nắm chặt lấy, sau khi đứng dậy cũng không buông ra.
Bọn họ lâu lắm không có mười ngón liên kết như vậy, Hướng Nghiễm lại một mạch dắt anh về nhà.
Lòng bàn tay anh vẫn còn nước mắt đọng lại, nước mắt lúc chảy xuống là nóng, ở trong tay lâu lạnh đi, hai bàn tay đan chặt vào, lại làm nước mắt ấm lên.
Hướng Hưng Học bắt đầu rõ ràng, khóc cũng hữu dụng thật.
Nhưng anh không rành khóc, được Hướng Nghiễm dắt tay, nước mắt liền ngừng lại.
Hướng Nghiễm mở cửa nhà, Miêu Miêu từ trên cao nhảy xuống ôm chân cậu làm nũng. Hướng Nghiễm kéo nó xuống, nó mới đi vòng quanh Hướng Hưng Học cọ cọ, cọ nửa ngày mới chồm dậy muốn ôm.
Thằng nhóc mập lên không ít.
Hướng Hưng Học ôm nó lên, một mạch theo Hướng Nghiễm đi tới đi lui trong nhà.
Căn hộ này chỉ có một phòng, cùng với bếp và nhà vệ sinh.
Sô pha trong phòng khách đủ dài, có thể ngủ được.
Giường trong phòng ngủ là giường đôi, cũng có thể ngủ được.
Hướng Nghiễm mở ngăn kéo lấy thức ăn cùng đồ hộp cho mèo, đổ vào thau cơm, gọi Miêu Miêu đến ăn.
"Thăm mèo xong chưa?" Cậu ngồi trên sô pha, cầm điều khiển mở TV.
"Anh không đi."
Hướng Hưng Học lại muốn nặn ra hai giọt nước mắt, lại không có tâm trạng.
Anh hiện tại vào được nhà Hướng Nghiễm, ôm được mèo, vừa nãy còn được nắm tay, đang vui vẻ muốn chết, không khóc nổi.
Hướng Nghiễm nhìn ra anh đang làm trò, "Vậy coi như xong, mau mau về đi."
"Anh sẽ không đi."
"Không đi anh cứ chờ ở đây, nhớ đem khăn tay giặt sạch."
TV vừa mở ra lại bị Hướng Nghiễm tắt đi, cậu đi thẳng về phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Hướng Nghiễm lúc đầu không đưa chăn cho anh, Hướng Hưng Học nói: "Không sao cả, ba mươi, bốn mươi độ dưới không anh cũng từng trải qua, chỗ này của em rất ấm áp."
Anh nằm trên sô pha, dùng gối che kín bụng, "Anh ngủ như vậy là được rồi."
Lúc ngủ được mơ mơ màng màng, cậu bạn nhỏ lấy ra một cái chăn, đắp cho anh.
Hướng Nghiễm rốt cuộc vẫn cưng chìu anh, Hướng Hưng Học trong mơ cũng vui vẻ.
Anh đã ở lì tại đây, liền ở lì đến chủ nhật, cái gì cũng không làm, cũng không dám tùy tiện ra ngoài, sợ vừa ra ngoài liền không vào được, cũng may hiện tại mua sắm trên mạng rất phát triển. Anh mua dép lê bàn chải qυầи ɭóŧ cùng một ít thịt và rau dưa, gọi chuyển phát nhanh giao hàng đến cửa.
Hướng Nghiễm ra ngoài đi làm, anh ở nhà nấu cơm. Anh có gần nửa năm không đυ.ng tới nồi và bếp, nhưng tay nghề vẫn còn, Hướng Nghiễm lại ăn được nhiều thêm một chút.
"Mai là thứ hai, hôm nay dù sao anh cũng nên đi rồi nhỉ?" Hướng Nghiễm đứng trước gương cạo râu, Hướng Hưng Học tựa vào cửa phòng tắm nhìn cậu.
"Hôm nay em không đi làm đúng không, sáng mai anh đi."
Cậu bạn nhỏ thích dùng dao cạo râu chạy bằng điện, nhanh, cũng không dễ làm mặt bị thương.
Hướng Hưng Học khá lạc hậu, quen dùng dao cạo, anh cảm thấy dùng dao cạo mới cạo sạch sẽ được.
Anh có hai ngày không cạo râu, không phải bởi vì không có dao cạo nên không cạo, mà là không dám dùng dao cạo râu của Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa bây giờ còn chưa đồng ý quay lại với anh.
Hướng Nghiễm bôi nước cạo râu cho mình, đem lưỡi dao cạo tháo ra, đặt ở dưới vòi nước rửa sạch, sau đó dùng cồn khử trùng, sau khi cồn bay hơi cậu lại đặt lưỡi dao vào chỗ cũ.
"Cạo râu đi." Hướng Nghiễm chỉ chỉ bồn rửa tay, âm thanh lạnh lùng.
Đáng yêu!
Thật đáng yêu!
Giả bộ hung dữ cực kỳ đáng yêu!
Sao có thể đáng yêu đến thế!
Hướng Hưng Học không vội cạo râu, từ từ đi đến phía sau Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm từ gương nhìn anh bước tới gần, cũng không trốn.
Hướng Hưng Học nhớ tới dáng vẻ căng thẳng phòng bị của cậu hôm thứ sáu, tim hơi nhói đau.
"Tha thứ cho anh đi, anh yêu em."
Anh chỉ cần đưa tay là có thể ôm lấy eo cậu bạn nhỏ, cằm hơi nghiêng về phía trước một chút là có thể chôn vào vai cậu, nhưng anh sợ tới gần như vậy Hướng Nghiễm sẽ lại tiếp tục phòng bị.
Hướng Nghiễm vòng qua anh, ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa.
Cậu nói: "Anh nghĩ hay lắm."
"Không sao cả, anh sẽ theo đuổi em, hai mươi năm anh cũng theo đuổi, bốn mươi năm cũng theo đuổi, theo đuổi tới khi em đồng ý mới thôi." Hướng Hưng Học bên mép dính một vòng bọt màu trắng, nhìn thấy mình trong gương liền buồn cười, "Biến thành ông già anh cũng yêu em, đừng đẩy anh ra là được."
Hướng Hưng Học thật sự sẽ không nói lời tâm tình, lời anh nói ra hoặc là cảm giác rõ ràng, hoặc là lời hứa sâu nặng, những cái này dưới góc nhìn của anh không phải lời tâm tình. Lời tâm tình là có ý trêu chọc, anh nói cái gì cũng đều phát ra từ đáy lòng. Vương Tiểu Ba từng nói với Lý Ngân Hà, "Anh vừa gặp em đã muốn nghiêm túc", "Anh vừa gặp em đã muốn nói thật". Hướng Hưng Học nói, cũng là lời nói thật.
Hướng Nghiễm không để ý đến anh, cậu rời khỏi buồng tắm.
Hướng Hưng Học hơi hối hận, anh vào trước khi khởi hành đi Bắc Cương, thật sự chưa từng nói câu anh yêu em.
Rõ ràng lúc yêu đương kết hôn với Thẩm Vân Mộng cũng có nói, đối với một cậu nhóc trưởng thành mạnh mẽ, anh lại không biết làm sao mở miệng, cũng sợ một câu nói khiến mình tổn thương. Anh một chút cũng không cảm nhận được thâm tình của Hướng Nghiễm, là anh tính toán chi li.
Đêm trước khi đi anh thật vất vả nói ra một câu, lại là đang cáu kỉnh.
Nói sớm một chút thì tốt rồi.
Cùng Hướng Nghiễm ở chung một chỗ, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, tuy rằng Hướng Nghiễm xem Hướng Hưng Học như không khí.
Hướng Nghiễm ngồi trên sô pha chơi với mèo, được ánh nắng mùa xuân sưởi ấm, nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
Lông mi thật dài rũ xuống, đổ bóng trên khuôn mặt.
Nơi ánh sáng không chiếu tới hấp thu tối tăm trong lòng Hướng Hưng Học, khiến anh nổi lên rất nhiều tâm tư xấu xa.
Lễ giáo tôn trọng của anh đấu tranh với du͙© vọиɠ nguyên thủy vài hiệp, còn chưa phân thắng bại, một giờ đã trôi qua, Hướng Nghiễm cũng tỉnh rồi.
Hướng Hưng Học thâu hương không thành, lòng vẫn ngứa ngáy.