Hôm sau lúc rời giường, Hướng Nghiễm vẫn chưa về.
Hướng Hưng Học ở nhà đi qua đi lại rất lâu, muốn chờ Hướng Nghiễm trở về thay quần áo.
Không đợi được người.
Hướng Hưng Học đi vào phòng học, theo thói quen nhìn xung quanh một vòng, sau đó liếc nhìn Hướng Nghiễm ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên, bên cạnh cửa sổ.
Phòng học ở tầng năm, ngoài cửa sổ có cái cây rất lớn, lá rất xanh, trong gió trêu đùa ô cửa kính.
Giảng đường rất dài, Hướng Nghiễm ngồi rất xa, khiến Hướng Hưng Học không thấy rõ vẻ mặt của cậu.
Hướng Hưng Học sắp điên rồi, ngạc nhiên vui mừng xen lẫn chống cự.
"Chào mọi người ——"
Giọng anh hơi run, "Hôm nay chúng ta học bài "Sơn Hải Kinh"."
Hướng Hưng Học từ từ ổn định giọng nói, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Hướng Nghiễm ngồi trong lớp một nửa thời gian là nằm nhoài ra bàn, mặt hướng về ánh mặt trời.
Lúc tan học, sinh viên lộp cộp thu dọn đồ đạc, tạo ra tiếng vang rất lớn, Hướng Nghiễm vẫn nằm dài dưới ánh nắng.
Cậu ngủ rất say, khiến Hướng Hưng Học không đành lòng đánh thức.
Hướng Hưng Học ngồi xuống bên cạnh, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu. Anh không biết cậu nhóc nghĩ gì về mình, Hướng Nghiễm có lúc gọi anh là "chú", có lúc lại gọi Hướng Hưng Học, thật giống như không có quan niệm tôn ti gì, nhưng thời điểm mấu chốt lại rất ngoan ngoãn.
Hướng Nghiễm vừa qua sinh nhật 25 tuổi, cậu thật sự không phải trẻ con, biểu hiện của cậu so với người lớn còn thỏa đáng hơn, cậu là bác sĩ thực tập được người kính yêu, có thể cậu đã trải qua không ít tình ái, Hướng Nghiễm là người lớn, nhưng vẫn như cũ khiến Hướng Hưng Học thấy đáng yêu, thấy yêu thích.
Vừa nghĩ tới yêu thích, Hướng Hưng Học đã cảm thấy nóng mặt.
Người trưởng thành không dễ dàng nói thích, nhưng anh thật sự thích Hướng Nghiễm, thích Hướng Nghiễm ngày còn nhỏ, cũng thích Hướng Nghiễm bây giờ.
Thích đứa cháu Hướng Nghiễm, cũng thích Hướng Nghiễm nhấn mạnh mình là người lớn.
Thỉnh thoảng cũng ghét bỏ cậu.
Không thích dáng vẻ phóng đãng của cậu.
Cũng không thích cậu mυ"ŧ liếʍ cho mình - Hướng Hưng Học trên thân thể thoải mái, thế nhưng trong lòng lại rất bài xích, Hướng Nghiễm sao có thể tùy tiện như vậy? Cậu từng làm như vậy cho bao nhiêu người đàn ông rồi?
(Editor: Ghen rồi =)))))))))))))))))))))"A... Tôi ngủ quên à." Hướng Nghiễm sau khi tỉnh ngủ nhìn thấy Hướng Hưng Học, đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Xin lỗi... Tôi quên mất... Tôi không có nghe..."
Cậu lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ luống cuống mờ mịt, khiếng Hướng Hưng Học lòng mềm như nước.
Hướng Nghiễm rốt cuộc là người như thế nào?
Đối với tìиɧ ɖu͙©, cậu không quan tâm một chút nào.
Đối với lời hứa, so với ai cũng rất quan tâm.
"Cảm ơn cậu đã đến. Tiểu Nghiễm, nghe tôi nói, tôi rất xin lỗi. Khuya ngày hôm trước ép buộc cậu..." Hướng Hưng Học nuốt nước miếng một cái.
"Kỳ thực chú không cần phải xin lỗi, bởi vì tôi dẫn chú đi, vì vậy..." Hướng Nghiễm tỉnh táo rồi, "Chú không cần nói, tôi cũng rất xin lỗi, đã để chú bị chuốc thuốc." Cậu dường như không quen nói như vậy, vẻ mặt rất quái lạ.
"Tiểu Nghiễm, tôi xin lỗi cậu, là bởi vì tôi cảm thấy tôi đã mạo phạm cậu, cậu không thích, tôi... Mặc kệ trạng thái lúc đó thế nào, tôi làm chú cũng không nên cùng cậu phát sinh hành vi như vậy. Tôi không khống chế được chính mình, tôi có lỗi với cậu. Tuy rằng hiện tại tôi không có lập trường gì, nhưng tôi hy vọng cậu đừng lại đi loại chỗ đó, cậu nên có trách nhiệm với thân thể chính mình, cũng nên có trách nhiệm với tình cảm của mình."
Hướng Hưng Học nghĩ hết biện pháp để không nhắc đến mấy chữ "ước pháo", "tình một đêm", nhưng không tránh khỏi ngữ khí giảng đạo.
Hướng Nghiễm cười cợt: "Thoải mái xong mới biết mình là chú? Hướng Hưng Học, chú hay lắm."
"Lúc đó ai đòi uống rượu của tôi?"
"Ai nói mình khó chịu?"
"Ai không đi bệnh viện?"
"Chú tỉnh táo sao, Hướng Hưng Học?"
"Chú bảo tôi nuốt xuống."
"Được, xin lỗi, tôi không nên đem thứ của chú trả lại cho chú. Nhưng sau đó, là chú chủ động."
"Hiện tại chú thoải mái xong, ăn mặc ra dáng đứng trên bục giảng dạy học, bảo tôi đừng như vậy không nên như vậy, chú quản được sao?"
"Chú không cảm thấy buồn cười sao?"
Hướng Nghiễm một loạt từ ngữ đều là trào phúng, sau đó đột nhiên ngừng một chút, sau đó chậm rãi nói: "Không có trách nhiệm, là chú mới đúng."
Hướng Hưng Học nghẹn lời, không nói được điều gì.
Hướng Nghiễm vỗ vỗ lưng anh, "Không sao cả, tôi không trách chú, còn chú, sau này cũng đừng quản tôi."
Cậu nói xong định đi ra ngoài, Hướng Hưng Học không cho, chặn cậu lại bên trong.
Hướng Nghiễm chống bàn, nhanh nhẹn dời một loạt bàn ghế bỏ không, quay gót định đi, Hướng Hưng Học nắm được cánh tay cậu.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Anh theo bản năng buộc miệng, nói xong cũng có chút hối hận.
Hướng Nghiễm nhíu nhíu mày: "Chịu trách nhiệm như thế nào?"
Hướng Hưng Học không biết.
Anh cảm thấy không thể để Hướng Nghiễm rời đi, không thể để mất Hướng Nghiễm, cái người đêm hôm đó nghiêm chỉnh nghe anh giảng bài. Nhưng anh thật sự không biết nên chịu trách nhiệm như thế nào.
Lần này Hướng Nghiễm dùng hai tay chống lên mặt bàn trước mặt Hướng Hưng Học, nghiêng người về phía trước, môi kề sát vào tai anh: "Tôi dùng miệng cho chú hai lần, chú dùng miệng trả lại tôi đi."
Hướng Hưng Học hoài nghi mình vừa ảo thính, Tiểu Nghiễm sẽ nói lời tìиɧ ɖu͙© lộ liễu như vậy sao? Hướng Nghiễm săn sóc như vậy, cẩn thận như vậy sẽ làm khó anh sao?
Anh vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ lên, "Tôi là chú cậu."
"Là loại chú nào? Người chú cùng cháu mình hôn môi? Hay người chú không có liên hệ máu mủ?"
Hướng Hưng Học tức đến môi cũng run rẩy.
Hướng Nghiễm lại cười đến đắc ý, "Tôi không làm khó chú, bye bye."
Hướng Hưng Học không phải chú ruột Hướng Nghiễm. Lúc Hướng Hưng Học được Hướng Nghĩa Vũ dắt tay đưa vào nhà lớn ở nông thôn, mọi người đều biết anh không phải con ruột của Hướng Nghĩa Vũ. Anh sau đó gọi Hướng Nghĩa Vũ là ba, gọi Trần Minh Hương là mẹ, Hướng Hưng Bang là anh trai anh, anh còn có hai người chị gái. Khi còn nhỏ Hướng Nghiễm hỏi anh: "Tại sao ba cháu lớn như vậy còn chú nhỏ như vậy? Hai người sao lại không lớn như nhau? Hai người sao lớn lên không giống nhau?" Hướng Hưng Học nói với Hướng Nghiễm: "Vì chú không phải em ruột của ba cháu nha." Lời này nói ra không khó, người trong nhà tốt với Hướng Hưng Học, anh không có chấp niệm phải có loại ràng buộc của liên hệ máu mủ.
Hướng Nghiễm nhỏ bé cảm thấy khó hiểu: "Chú không phải chú của cháu sao?"
"Phải."
"Vậy chú là anh trai của cháu à?"
"Chú là chú của cháu."
Thiếu niên tự mãn với bối phận cao hơn một cấp, dường như được gọi một tiếng chú là trở thành người lớn thứ thiệt.
Hướng Hưng Học vẫn cho rằng mình là chú.
Nhưng Hướng Nghiễm không thừa nhận.
Hướng Hưng Học ngơ ngẩn nhìn Hướng Nghiễm biến mất ở cửa phòng học.
Không phải chú, có thể là cái gì?
Hướng Nghiễm nói không làm khó anh, ý cậu là trước đây đều là đùa giỡn hay sao? Câu chuyện cười này từ khi nào bắt đầu? Dùng miệng trả lại có phải là chịu trách nhiệm không?
Hướng Hưng Học đặt mông ngồi trên bàn học, ảo não dùng tay vò vò đầu, mình quả thật không có trách nhiệm, Hướng Nghiễm muốn anh dùng miệng trả lại, lại nói rất nghiêm túc, từng câu từng chữ không giống như nói đùa.
Anh bất giác nhớ tới câu nói kia của Hướng Nghiễm, "Để bác sĩ Hướng trị bệnh cho chú." lập tức nóng mặt nóng tai.
- ----
Yêu hay không yêu, không yêu hay yêu nói 1 lời thôi =))))))))))))))