Phía bên Chu Thái hậu còn đang bực bội, nhưng vừa nghe Hoàng thượng hỏi, lại cảm thấy chuẩn bị có kịch hay để xem.
Ngay cả cung nữ mà Hoàng thượng đưa đến điện Hoàng Lân cũng dám đánh thì Khương nhị tiểu thư làm gì còn tư cách tranh ngôi Hoàng hậu với Chu Uyển Nhi. Cứ đợi bị Hoàng thượng chán ghét rồi đuổi ra khỏi cung đi.
Khương Nhu Uyển cảm thấy sợ hãi, mặt mày tái nhợt, nàng ta thấy sắc mặt Hoàng thượng thay đổi tựa như có thể nổi giận bất kỳ lúc nào.
Nàng bối rối, cuống cuồng giải thích: “Thần nữ... thần nữ không cố ý đánh Như Đường cô nương, chỉ là... bị ác mộng làm hoảng sợ thôi…”
Hoàng thượng nhìn nàng một lúc, sau đó khẽ cười: “Có lẽ đường đi xóc nảy khiến Khương nhị tiểu thư bị hoảng sợ mà sinh ra ác mộng.”
Hắn quay đầu bảo Tào An: “Gọi thái y đến xem cho Khương nhị tiểu thư.”
Tào An nhanh chóng đáp lời.
Khương Nhu Uyển đỏ mặt, cúi đầu bước lui về phía hành lang.
Bên này, Chu Thái hậu nhìn thấy Hoàng thượng không những không trách phạt Khương Nhu Uyển, mà còn quan tâm chu đáo như vậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Xem thái độ của Hoàng thượng, rõ ràng là rất thích Khương Nhu Uyển.
Đến lúc đến Tiểu Thang Sơn, nếu Chu Uyển Nhi không thể khiến Hoàng thượng để tâm, thì ngôi vị Hoàng hậu chắc chắn sẽ rơi vào tay Khương Nhu Uyển. Trước khi điều đó xảy ra, bà nhất định phải tìm cách trừ bỏ nàng.
Hoàng thượng quay về Thủy Trúc, mỉm cười nói với Chu Thái hậu: “Không còn sớm nữa, hoàng tẩu về nghỉ ngơi đi.”
Chu Thái hậu suy nghĩ một lúc, rồi thử thăm dò: “Khương nhị tiểu thư quả là xinh đẹp tuyệt trần. Nếu bệ hạ đã yêu thích, đợi đến kỳ tuyển tú có thể nạp nàng vào hậu cung.”
Theo quy định từ đời trước, việc lập Hoàng luôn phải diễn ra trước, sau đó mới đến tuyển tú để ổn định hậu cung. Chu Thái hậu rõ ràng đang ám chỉ Khương Nhu Uyển không xứng làm Hoàng hậu. Dù Hoàng thượng có thích nàng đến đâu, cũng phải đợi lập Hậu rồi mới đưa nàng ta vào cung được.
Nụ cười trên mặt Hoàng thượng vẫn rất ôn hòa, nhưng có chút thoáng buồn: “Hoàng tẩu cũng nghe rồi đấy, đến chết thích khách vẫn còn mắng trẫm là hôn quân. Việc tuyển tú vốn hao tổn sức dân, tốn kém của cải. Trẫm vừa mới lên ngôi đã vội tuyển tú, chẳng phải sẽ bị gán danh là hôn quân ư? Chờ thêm hai năm nữa rồi tính.”
Chu Thái hậu nghẹn lời, không nói thêm được gì.
Từ khi Hoàng thượng lên ngôi đã thực hiện một loạt cải cách, ngay từ lúc đó bà đã hiểu rằng hắn không phải loại người nhu nhược vô năng.
Còn một nữ nhân như bà thực sự không có ý định lạm quyền sau rèm, nhưng dù sao bà cũng là Thái hậu, vậy mà lời nói của bà lại chẳng có trọng lượng gì với Hoàng thượng.
Việc tuyển tú là đại sự, tiên đế khi vừa lên ngôi đã lo lắng việc bổ sung hậu cung. Đến lượt Hoàng thượng, hắn lại muốn trì hoãn thêm hai năm, lấy cớ thích khách mắng chửi làm lý do, bây giờ đến cả việc khuyên nhủ bà cũng không thể tìm được lý do thích hợp nữa.
Lúc này, Trương Tuyền bước qua cửa, quỳ xuống nói: “Bệ hạ.”
Có chuyện quan trọng cần bẩm báo, Chu Thái hậu không tiện ở lại, đành rời đi.
Hoàng thượng liếc nhìn Trương Tuyền, rồi cả hai bước vào phòng, Trương Tuyền quỳ xuống báo cáo: “Thích khách cải trang thành cung nữ, thần chưa kịp khống chế thì ả đã uống thuốc độc tự vẫn.”
Hoàng thượng ngồi xuống, một tay chống lên tay vịn, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Đã điều tra được gì chưa?”
“Nghe giọng của thích khách, có vẻ là người vùng Thanh Châu.” Trương Tuyền ngập ngừng.
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Cứ nói đi.”
Trương Tuyền vôi nói: “Thần đã điều tra, tiên đế từng bí mật phái người đến Thanh Châu, Cống Châu, và Thạch Thiên để đưa rất nhiều đồng nam đồng nữ về cung. Phần lớn bọn họ đã chết…”
Tội ác của Lý Hào gây ra lại để lại báo ứng lên đầu Hoàng thượng. Dù có lôi xác Lý hào từ trong lăng ra đánh ba trăm roi cũng không thể làm nguôi mối hận này.
Hoàng thượng đưa tay lên xoa trán: “Lý Hào để lại cho trẫm một đống rác rưởi. Hắn chết là xong, nhưng giờ trẫm vừa mới lên ngôi, còn chưa được lòng dân, không thể tạo thêm biến cố.”
Trương Tuyền đáp: “Bệ hạ có muốn triệu tập các đại thần để bàn bạc không ạ?”
Hoàng thượng cười nhạt: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Nợ của Lý Tông để sau tính. Trước mắt phải ổn định ba nơi đó, tránh bạo loạn.”
Không lâu sau, Hoàng thượng bí mật triệu tập Hữu phó đô ngự sử Đô sát viện Lâm Khải, Tả đô ngự sử Đô sát viện - Triệu Hoài và Binh bộ thị lang Khương Minh.
Sau khi cả ba quỳ xuống, Hoàng thượng ban chỉ, ra lệnh cho ba người lập tức lên đường, tuần tra Thanh Châu, Cống Châu và Thạch Thiên, chịu trách nhiệm toàn bộ quân sự ở cả ba nơi. Nếu có loạn, phải lấy việc trấn an làm trọng, không được thì mới chinh phạt. Bắt được cướp không được xử tử tại chỗ, mà phải đưa về kinh để Hoàng thượng quyết định.
Lâm Khải và Triệu Hoài cung kính nhận trọng trách.
Khương Minh thì do dự nói: “Bệ hạ, bọn cướp tàn bạo vô cùng, thần thấy đấu đá với chúng cũng chẳng có ích gì, chi bằng xử quyết ngay tại chỗ…”
Đôi mắt sắc lạnh của Hoàng thượng nhìn thẳng vào hắn: “Khương đại nhân vừa nói gì?”
Khương Minh toát mồ hôi lạnh, nằm rạp dưới đất không dám nói thêm lời nào.
Lúc này Hoàng thượng mới khoát tay cho họ lui ra, sau đó căn phòng trở nên tĩnh lặng, hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Trẫm không yên tâm về Khương Minh. Ngươi hãy lệnh cho Hứa Dũng mang theo chỉ dụ của trẫm, âm thầm theo hắn đến Thanh Châu.”
Hứa Dũng là người có thân thủ nhanh nhẹn nhất trong số những cận vệ cũ của Hoàng thượng.
Trương Tuyền nhận lệnh, nhận lấy chỉ dụ Hoàng thượng vừa viết. Vốn có khứu giác nhạy bén, Trương Tuyền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người Hoàng thượng.
Đêm nay lúc bắt thích khách, Hoàng thượng không có mặt tại Thủy Trúc, có lẽ là ở cùng với một nữ nhân.
Mọi người trong cung đều đồn đoán Hoàng thượng có tình ý với Khương nhị tiểu thư, nhưng ai mà biết trong lòng Hoàng thượng thực sự nghĩ gì, nhất là khi Thái phi kia còn ở đấy...
"Đang nghĩ gì đấy? Còn không mau ra ngoài làm việc đi!" Hoàng thượng nghiêm giọng.
Trương Tuyền rời Thủy Trúc ngay sau đó, theo lệnh Hoàng thượng, đưa chỉ dụ cho Hứa Dũng. Đêm ấy, Khương Minh cùng những người khác tức tốc rời khỏi Thuận Thiên phủ, Hứa Dũng cũng lặng lẽ theo sau.
-còn tiếp-