Khương Tuyết Chân xông tới ngay lập tức, giật cây trâm từ tay nàng ta: “Đây là trâm của ta, muội ra ngoài đi.”
Lúc đó Khương Nhu Uyển mới mười ba tuổi nhưng đã rất biết cách chọc tức người khác: “Phụ thân nói, ta và đại tỷ là người một nhà, của đại tỷ cũng là của ta. Ta thích cây trâm của đại tỷ, đại tỷ hãy nhường cây trâm này cho ta đi.”
Khương Tuyết Chân nắm chặt cây trâm trong tay, bị câu nói đó của Khương Nhu Uyển chọc giận: “Muội thích cây trâm của ta thì ta phải đưa cho muội sao, nếu muội cũng thích vị hôn phu của ta, chẳng lẽ ta cũng phải chia cho muội ư?”
Dù được cưng chiều thế nào, Khương Nhu Uyển cũng biết lễ nghĩa, liêm sỉ. Nàng ta bị Khương Tuyết Chân chọc vào đúng nỗi lòng, đột nhiên xấu hổ và tức giận, xông lên giật lấy cây trâm: “Tỷ bớt nói lung tung đi, cây trâm này là của ta! Đưa cho ta!”
Dù Khương Tuyết Chân cao lớn hơn, nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớt yếu ớt, hoàn toàn không chống cự nổi, bị nàng ta đè lên bàn trang điểm. Khương Nhu Uyển trợn mắt, nhìn chằm Khương Tuyết Chân: “Tỷ chết đi là tốt nhất đấy!”
Nàng ta động sát tâm, dùng tay bóp cổ Giang Tuyết Trinh, muốn bóp chết nàng.
Tinh Lan nhảy qua cửa sổ vào nhà, bắt lấy Khương Nhu Uyển từ phía sau, mắt đỏ ngầu, dìm nàng ta vào chậu nước, suýt chút nữa khiến nàng ta nghẹt thở.
Cho đến khi nghe thấy tiếng của Khương Tuyết Chân yếu ớt kêu hắn thả người, hắn mới lấy lại lý trí, ném Khương Nhu Uyển đã ngất xỉu xuống đất, lao tới ôm chặt lấy nàng, giọng nói của chàng trai đầy hoảng loạn: “A Tuyết, A Tuyết, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng nữa, đừng chết mà...”
Hơi thở của Khương Tuyết yếu ớt, được hắn bế lên và đặt lên giường.
Hắn chạm vào tay đang nắm chặt cây trâm của nàng: “Nàng thích cây trâm của mẹ ta, ngày đó nàng nói không đẹp chỉ là để lừa ta.”
Khương Tuyết Chân không thể chịu nổi ánh mắt cháy bỏng của hắn, bất giác đưa bàn tay run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt của hắn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa đành đẩy hắn ra: “Ngươi mau đi đi!”
Tinh Lan nhanh chóng nhảy qua cửa sổ như lúc đến.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên là Khương Minh và Mạnh thị.
Mạnh thị vừa nhìn thấy Khương Nhu Uyển nằm trên đất thì khóc lớn: “Lão gia, người xem đi, đại tiểu thư hại tiểu gia còn chưa đủ, đến cả muội muội ruột của mình cũng muốn hại chết...”
Khương Minh vô cùng tức giận, giơ tay định đánh Khương Tuyết Chân, nhưng lại thấy nàng nằm đó thoi thóp, nếu đánh một trận nữa, sợ rằng nàng sẽ mất mạng mất.
Ông ta chỉ đành vác cái mặt đen sì đưa Khương Nhu Nguyệt và Mạnh Thị rời khỏi nhà cũ.
Không lâu sau, Khương Minh đuổi hết người hầu trong nhà cũ đi, cắt chi phí sinh hoạt của nàng, chỉ để lại cho nàng Trương ma ma và Như Tú, muốn ép nàng phải khuất phục.
Đêm đó sau khi Khương Minh rời đi, ngoài sân tiếng côn trùng kêu râm ran.
Tinh Lan leo qua cửa sổ vào nhà, nhẹ nhàng bò lên giường, hai tay đặt lên eo nàng, từ từ siết chặt, ôm chặt lấy nàng, tai hắn áp lên tim nàng, lắng nghe nhịp tim từng nhịp một của nàng. Hắn thì thầm: “Tim nàng đập nhanh như tim ta vậy.”
Trong đêm tối, hắn không nghe thấy lời đáp của nàng, tiến đến gần môi nàng, hắn cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu từ cơ thể nàng.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, hắn hôn nàng, hôn mãi cho đến khi cả hai thở hổn hển, hắn vẫn không muốn buông ra. Hắn nắm lấy tay nàng hôn lên nhẹ nhàng, giọng khàn khàn nói: “A Tuyết, nàng không thể giấu được ta đâu, ta biết nàng thích ta.”
Hắn luôn tin rằng Khương Tuyết Chân thực sự thích hắn, cho đến khi bị nàng vứt bỏ không thương tiếc, hắn mới nhận ra nàng có thể nhẫn tâm đến cỡ nào.
--
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến mùng mười, Chu Thái hậu đã mở yến tiệc tại điện Văn Hoa, thiết đãi các mệnh phụ phu nhân vào cung.
Hoàng thượng đến khá muộn, ngồi ở vị trí cao nhất, lắng nghe Chu Thái hậu giới thiệu cháu gái mình - Chu Uyển Nhi: “Nha đầu này rất yêu thích văn chương, cũng là một nữ nhi có học thức, có lẽ sẽ rất hợp với hoàng thượng.”
Hoàng thượng cười nhạt: “Trẫm và hoàng tẩu mới cùng thế hệ, nói chuyện với trẻ con thì hiểu cái gì?”
Chu Thái hậu định nói thêm về ưu điểm của cháu gái mình nhưng lại thấy Hoàng thượng đưa mắt về phía một mệnh phụ bên trái, hỏi: “Họ thuộc nhà nào?”
Thái hậu Chu cố nén giận, đáp: “Đó là phu nhân Mạnh Thị của Khương Minh Võ An Hầu và nhị tiểu thư của nhà họ, Khương Nhu Uyển.”
Hai người đứng dậy hành lễ, Hoàng thượng ra dấu miễn lễ cho bọn họ ngồi xuống, Khương Nhu Uyển mặt đỏ bừng theo Mạnh Thị ngồi lại chỗ, lén lút nhìn hoàng thượng, thấy hoàng thượng nhìn mình cười nhạt, rồi quay đi.
Chu Thái hậu bực bội liếc nhìn cháu gái mình, thầm nghĩ rằng yến tiệc lần này đúng là tạo điều kiện cho người khác, biết vậy cứ để Khương Tuyết Chân đến, ít nhất có thể trấn áp được Khương Nhu Uyển.
Khi yến tiệc kết thúc, các mệnh phụ cáo lui hết, Hoàng thượng đang định rời đi, thì Tào An vội vàng chạy vào điện Văn Hoa: “Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, nhị tiểu thư của Võ An Hầu bị trẹo chân khi đi qua ngự hoa viên…”
Chu Thái Hậu luôn nở cười: “Để Ai gia gọi người đưa bọn họ về.”
“Không cần vội.” Hoàng thượng bình thản nói: “Trẫm nhớ là nhị tiểu thư Khương gia là muội muội ruột của Khương Thái phi, hãy đưa nàng ấy đến cung của Khương Thái phi dưỡng thương đi, để phu nhân Võ An Hầu về phủ trước.”
Chu Thái hậu hiểu rõ ý đồ của hoàng thượng, không dám nói thêm lời nào, sợ làm phật lòng thiên tử, đành thuận theo ý hắn.
--
Ở điện Hoàng Lân, khi nhận được tin, Khương Tuyết Chân không muốn gặp Khương Uyển Nhu.
Nàng và Khương Uyển Nhu tính ra đã gần hai năm không gặp.
Các phi tần khác có thể gặp gia đình mình khi các mệnh phụ vào cung, nhưng nàng từ chối gặp Khương gia.
Từ khi nhập cung bọn họ dường như đã cắt liên lạc hoàn toàn.
Rõ ràng nàng không tham gia cung yến thế mà Hoàng thượng lại để Khương Nhu Uyển tới dưỡng thương ở điện của nàng.
“Không lẽ tin đồn Hoàng thượng để mắt đến nhị tiểu thư là thật sao?” Như Tú lo lắng nói.
“Bảo họ dọn phòng phía tây cho nàng ấy ở.”
Đêm đến, Khương Tuyết Chân thấy người mệt mỏi, Như Tú đi ra ngoài sai người hầu mang nước nóng vào phòng tắm, sau đó hầu hạ Khương Tuyết Chân tắm rửa, xong xuôi đỡ nàng ngồi lên chiếc ghế mềm bằng gỗ lê vàng.
Buổi tối gội đầu rất dễ bị cảm, Như Tú cẩn thận lấy khăn lau khô tóc cho nàng, sau đó mang thuốc mỡ cao Ngọc Cơ ra để thoa lên vết thương trên tay nàng. Loại thuốc này rất hiệu quả, chỉ trong vài ngày vết thương trên tay Khương Tuyết Chân đã sắp lành.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, Như Tú mở hé cửa sổ nhìn ra, thấy có mấy thái y đến bèn nói: “Chỉ là trẹo chân thôi mà, có cần phải gọi nhiều thái y đến vậy không?”
Khương Tuyết Chân lấy hộp thuốc mỡ từ tay Như Tú, nói: “Ngươi thay ta ra đó dẫn các thái y đến phòng phía tây, ta không ra ngoài đâu.”
Như Tú đáp lời, quay đầu lại nhìn lại nàng.
Sau khi tắm rửa xong, Khương Tuyết Chân chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng tuyết với hoa văn mây, cổ áo hơi rộng, may mà nàng đang ở trong phòng, nếu không sẽ dễ bị người khác nhìn thấy cảnh xuân.
Mái tóc mềm mại xõa xuống phủ kín tấm lưng gầy, vài lọn tóc rơi xuống dưới xương quai xanh.
Nàng cúi đầu thoa thuốc lên ngón tay, hàng mi dài rậm, sống mũi thanh tú, sau khi tắm xong, đôi môi vốn nhợt nhạt của nàng cũng trở nên hồng hào hơn, dưới ánh đèn đêm toát lên vẻ đẹp quyến rũ mơ hồ.
Như Tú lại khẳng định may mà nàng đang ở trong phòng, cảnh đẹp trong khuê phòng thế này bị ai đó nhìn thấy, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu ý nghĩ.
Như Tú nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại.
Khương Tuyết Chân từ từ thoa thuốc lên vết thương, bỗng nghe tiếng cửa kêu "két".
Nàng nghĩ rằng Như Tú đã quay lại bèn nói: “Về đúng lúc lắm, ngươi qua phòng phía tây nhắc nhở Khương Nhu Uyển nếu không có việc gì đừng tìm ta gây phiền phức.”
Nhưng không ai đáp lời.
Nàng ngừng tay, ngẩng đầu lên, đói diện với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng.
-Còn tiếp-