Sau khi vào hạ, thời tiết ở Tử Cấm Thành càng ngày càng nóng đã thế còn nhiều mưa, vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt.
Ngay cả ban ngày cũng xuất hiện sương mù, cung nữ Như Tú che dù vào cung Thừa Càn, cung nữ Nhụy Nhi đứng ở hành lang nhìn thấy nàng ta đang cầm một cái bình ngọc nhỏ hẹp, ngầm hiểu nhỏ giọng hỏi: "Đây là bệ hạ ban thưởng tiên đan cho Quý phi sao?"
Nhụy Nhi lòng tràn đầy hâm mộ, đương kim bệ hạ Lý Hào đăng cơ đã mười năm lấy hiệu là Đại Hành, quanh năm say mê luyện đan tu đạo, theo đuổi giấc mơ trường sinh, ngay cả hoàng hậu có quyền lực nhất trong hậu cung cũng không thể có được một hai viên đan dược, Khương Quý phi mới tiến cung một năm, bệ hạ cực kỳ sủng ái nàng, không để ý đến lời khuyên nhủ của hoàng hậu, phong nàng làm Quý phi.
Đáng tiếc thân thể Khương Quý phi yếu ớt, nghe nói là từ trong bụng mẹ đã yêu như thế rồi, quanh năm đều phải uống thuốc, mới vào cung đã ngã bệnh, nằm liệt giường, một năm này cũng không thấy khá hơn, bệ hạ thương tiếc Quý phi thân thể ốm yếu, mỗi lần luyện đan đều sẽ đưa tới cung Thừa Càn.
Trong hậu cung không ai không hâm mộ Khương Quý phi.
Hoàng thượng không có con, nếu Khương Quý phi uống đan dược mà thân thể tốt lên, Hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, Khương Quý phi đương nhiên có cơ hội sinh hạ hoàng trưởng tử, đến lúc đó hoàng hậu cũng phải thoái vị nhường ngôi.
Như Tú bảo Nhụy Nhi đừng lớn tiếng, lặng lẽ đi tới trước cửa Trinh Thuận Trai, bên trong có tiếng ho khan nhẹ nhàng, khàn khàn, khí lực yếu ớt.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Khương Tuyết Chân nửa nằm trên giường trúc gần cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh che trước môi màu phấn nhạt, ho không ngừng, mệt mỏi dựa vào gối đọc sách, bên gò má có chút mồ hôi, mái tóc dài như tơ tằm dọc theo eo nhỏ rủ xuống, trong phòng hơi tối, chỉ có một ngọn đèn thắp sáng trên đá cẩm thạch chạm khắc san hô, chiếc bàn hình bát giác, trên đó đặt một bát súp đang bốc khói nghi ngút, má lúm đồng tiền trên khuôn mặt trắng như tuyết tựa như tiên nữ trong mộng tiên.
“Nóng quá, đóng cửa sổ lại đi." Khương Tuyết Chân khép sách lại, bỏ tấm chăn mỏng trên người ra.
Như Tú sực tỉnh, vội đóng cửa sổ lại.
Khương Tuyết Chân chậm chạp ngồi dậy, Như Tú muốn đỡ lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, nàng bưng chén thuốc lên, chuyển đến bên cạnh bồn hoa, đổ cả chén thuốc vào trong bùn đất.
"... Gần đây người đã chịu khổ quá rồi, gần một năm nay người không uống, chỉ sợ thân thể người không chịu nổi, tốt xấu gì cũng có thể trị bệnh mà…" Như Tú thử khuyên bảo.
Từ nhỏ Khương Tuyết Chân đã uống loại thuốc này, mặc dù không thể trị tận gốc bệnh suy nhược của nàng, nhưng có thể giảm bớt vài triệu chứng, một năm qua không uống, nàng cũng chịu khổ không ít, những ngày gần đây bệnh có vẻ trở nặng, gần như cả ngày không bước chân ra khỏi cửa cung Thừa Càn.
Chỉ đứng một lát, Khương Tuyết Chân đã cảm thấy chân mình run lên, Như Tú vội vàng đỡ nàng ngồi trở lại giường, nàng nhìn bình ngọc trong tay Như Tú, nhẹ giọng nói: "Cho dù bệnh thế nào ta cũng không thể dùng đan dược này.”
Hốc mắt Như Tú đỏ lên, không biết phải an ủi nàng như thế nào, Khương Tuyết Chân không hề muốn tiến cung, ai bảo nàng có một người cha độc ác chứ.
Cha của Khương Tuyết Chân là Khương Minh hiện là Thị lang bộ Binh, hai mươi năm trước, ông chỉ là một thư sinh nghèo, sau khi thi đậu tiến sĩ đáng lẽ sẽ được nhậm chức ở nơi xa xôi, may mắn được mẹ của Khương Tuyết Chân coi trọng.
Mẹ nàng là Võ Gia Ninh, ông ngoại từng là Võ An Hầu được Vua Anh Tông coi trọng nhất, năm đó bắc cảnh Đại Ngụy thường xuyên bị Thát Đát và Ngõa Lạt quấy nhiễu, Võ An Hầu vì chống đỡ kẻ thù bên ngoài, cả đời đóng ở biên quan, da ngựa bọc thây, chỉ để lại một nữ nhi là Võ Gia Ninh, được nuôi ở trong cung từ khi còn nhỏ.
Vua Anh Tông rất yêu quý nàng, coi nàng như coi ruột, sau khi nàng gả cho Khương Minh, Vua Anh Tông cũng để Khương Minh ở lại kinh thành nhậm chức, cho phép Khương Minh kế thừa tước vị của Võ An Hầu.
Võ Gia Ninh khó sinh mà qua chết khi Khương Tuyết Chân vừa ra đời, không lâu sau Vua Anh Tông băng hà, Khương Minh liền cưới một vị phu nhân mới, vị phu nhân mới này sinh cho ông một đôi trai gái, đại tiểu thư Khương Tuyết Chân cũng bị Khương Minh lấy lý do dưỡng bệnh, đưa đến Ứng Thiên sáu năm, sau đó lại được Khương Minh đón về đưa vào cung.
Khương Minh dựa vào mẫu thân của Khương Tuyết Chân một bước lên mây, nhưng cứ mãi dậm chân ở chức quan Binh bộ Thị lang, dung mạo của Khương Tuyết Chân khiến cho ông lại thấy được hy vọng vào Nội các, sau khi Khương Tuyết Chân vào cung, quả nhiên sủng quan lục cung.
Nhưng ít có người biết được, đêm Khương Tuyết Chân được thị tẩm, Vua Đại Hành đã cho nàng uống xuân dược, khiến nàng phát bệnh, thị tẩm không thành còn thiếu chút nữa chết ở cung Càn Thanh, may mắn được cứu kịp thời.
Vua Đại Hành vẫn nhớ thương thân thể của nàng, thường đưa đan dược vào Thừa Càn cung, muốn trị khỏi bệnh cho nàng.
Như Tú nhìn Khương Tuyết Chân ho hai tiếng, trên trán đổ đầy mồ hô, da thịt trắng như sứ càng thêm cảm giác trong suốt suy yếu, trong lòng bất giác thầm than, tiên tư ngọc sắc như vậy, một năm rồi, sợ là Thánh Thượng không có kiên nhẫn chờ đợi nữa.
Như Tú lau mồ hôi lấm tấm trên mặt Khương Tuyết Chân, đỡ lưng để nàng nằm xuống, lấy quạt tròn phe phẩy cho nàng, bên ngoài Trinh Thuận Trai có người gõ cửa, Như Tú đi ra mở cửa, là nhũ mẫu Trương ma ma của Khương Tuyết Chân, mấy năm nay, những người đi theo Khương Tuyết Chân chỉ có Như Tú và Trương ma ma.
Trương ma ma đi vào, rón rén đến tới cạnh giường: "Nương nương, lão gia gửi thư.”
Chắc chắn là lại muốn Khương Tuyết Chân nói mấy lời tốt đẹp ở trước mặt Thánh Thượng để cho ông có thể thuận lợi vào Nội các đây mà.
Khương Tuyết Chân híp mắt suy nghĩ một lát rồi bảo Như Tú: "Đốt đi.”
Trương ma ma thở dài một tiếng, đốt bức thư trên đèn cầy, trong phòng mấy người nhìn thư đốt thành tro bụi, cũng chẳng mảy may quan tâm.
Trương ma ma đón lấy quạt tròn từ trong tay Như Tú, ngồi vào ghế con chạm trổ hoa hồng, tay sờ vào mặt Khương Tuyết Chân vài cái, cảm thấy không nóng mới yên tâm nói: "Nô tỳ đã dò hỏi được, gần đây bệ hạ hay triệu Vương thái y của Thái y viện, nghe Tư Thiện cô nương của cục Thượng thực nói, Hoàng thượng dạo này ăn rất ít.”
Khương Tuyết Chân khẽ buông lỏng lông mày, hỏi ma ma: "Đông Tây Ngũ sở có người vào ở không?”
Trương ma ma gật đầu: "Càn Đông Ngũ trước nửa đêm có người ở lại, nhưng lại có không ít thị vệ, cung nhân cũng không được tới gần."
Đông Tây Ngũ sở là chỗ ở của các hoàng tử, Vua Đại Hành không có con nối dõi, bây giờ lại có người vào ở Càn Đông Ngũ sở, dò trước hỏi sau thì biết được bệ hạ đây đang vội vã lập hoàng trữ, uống đan dược nhiều năm như vậy, thân thể cũng sắp suy sụp hoàn toàn rồi.
Đại nạn sắp tới, Khương Tuyết Chân cũng sắp được thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Chờ đại sự trong cung qua đi, người cũng có thể an tâm dưỡng thân thể rồi, nếu muốn rời cung, có thể xin xuấ gia tu tâm thanh tịnh, chỉ là tiếc cho người quá."
“Đang ở độ tuổi tốt đẹp như vậy mà phải lãng phí thời gian ở trong cung, Trương ma ma không khỏi than thở: "Nếu lúc đó, nếu thằng bé đó dẫn người đi..."
Khương Tuyết Chân lắc đầu, ngáp một cái: "Ra ngoài hết đi, bổn cung muốn ngủ.”
Trương ma ma đành phải nuốt lời muốn nói lại, ra khỏi Trinh Thuận Trai cùng Như Tú.
Mưa lớn, trong sân hơi ngập nước, trời cũng dần dần tối, các cung bắt đầu treo đèn, đèn l*иg dưới màn mưa hiện ra càng thêm kinh dị âm u, Như Tú run rẩy, nắm chặt bình ngọc trong tay, thấp giọng nói với Trương ma ma: “Ta đi xử lý chỗ đan dược này trước.”
Trương ma ma gật đầu, dặn dò nàng ném xa một chút, sau đó đi vào phòng bếp nhỏ.
Như Tú cũng che dù ra khỏi cửa sau cung Thừa Càn, dọc theo đường đi nàng đều rất cảnh giác, luôn luôn chú ý bốn phía, đến ngự hoa viên, đào hố chôn bình ngọc xuống, nàng mới thở ra một hơi mới xoay người định trở về, chợt nghe cách đó không xa có động tĩnh, trái tim lập tức vọt lên cổ họng: "Ai ở đó?"
Một lát sau nghe được tiếng mèo kêu, không biết là từ cung nào chạy tới.
Như Tú vỗ vỗ ngực, bước nhanh ra, lúc này Nhụy Nhi mới ra khỏi hòn non bộ, vội vàng đào bình ngọc lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần xác định đây đúng là đan dược bệ hạ thưởng cho Quý phi, không biết là Như Tú tuân theo lời dặn của Quý phi chôn tiên đan, hay là tự nàng ta giấu đan dược đây?
Khả năng cao là vế sau, ngực nàng đập thình thịch, theo quy củ Nhụy Nhi hẳn là phải trở về cung Thừa Càn bẩm báo với Quý phi, nhưng đan dược là vật trân quý, nếu mang trả, một cái cung nữ như nàng cả đời này sẽ không còn cơ hội có được, ai không muốn trường sinh bất lão chứ.
Sau một hồi đắn đo, Nhụy nhi ôm chặt bình ngọc, nhìn trái nhìn phải, ôm trạng thái sợ sệt giống Như Tú quay về hòn non bộ, nàng đổ hết đan dược trong bình ngọc đổ ra, nuốt hết, mừng rỡ không thôi, nghĩ rằng từ nay về sau nàng có thể thọ cùng trời, nhưng đột nhiên ngực của nàng quặn đau, mới đứng dậy đã lại ngã xuống đất, cơ thể co quắp phun ra máu, một tiếng cứu mạng cũng không nói nổi, người không còn hơi thở.
Khương Tuyết Chân ngủ không yên, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nàng thấy mình như quay trở về nhà cũ, ngửi thấy hương hoa lê và hơi thở cực nóng, giống như mặt trời quá chói chang, khiến nàng không mở mắt ra được, nàng bị một bàn tay thô ráp ấn ở dưới tàng cây lê, bên tai là tiếng gió thổi cành lê xào xạc, cằm của nàng bị nắm lấy, bàn tay kia phủ lên ngực của nàng, như muốn moi tim phổi của nàng ra.
Bên tai là giọng nói của chàng trai không nghe rõ lắm: "Nàng không có trái tim sao?”
Nàng lắc đầu vùng vẫy, người kia cười cười, đến sát gần môi nàng hôn lên, triền miên giống như tình nhân nỉ non: "A Tuyết, sao lại lừa ta?"
Có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mặt nàng, sức lực của nàng bị rút đi, hắn vỗ vỗ cổ cô, cắn một cái.
“Ta sẽ cắn chết nàng.”
Khương Tuyết Chân run rẩy, giơ tay đẩy mạnh hắn ra, thân thể cao lớn thẳng tắp của chàng trai mờ dần tản đi trong ánh sáng, hắn nhếch miệng cười: "Ta sẽ không để nàng sống yên ổn.”
-Còn tiếp-