Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Chu

*

Gió thổi rào rạt qua những hàng cây xanh bên ngoài cửa sổ cây, tựa như ngàn đợt sóng nổi lên.

Đường Dữu hôm nay tới trường sớm hơn so với bình thường, nhưng trong trường rất nhiều người ra vào, tinh lực của mỗi người dường như đều rất dư thừa.

Vốn dĩ nghĩ rằng tâm tình cả ngày sẽ rất tốt đẹp nhưng thời điểm Đường Dữu đi đến khối mười một liền nghe được rất nhiều tin đồn bát quái về mình. Nếu không nói về cô thì cũng bàn về mối quan hệ của cô và Bùi Viễn.

“Này mấy chị em, các cậu đã nghe gì chưa? Bùi Viễn ở lớp 12a1 hình như có bạn gái rồi.”

“Là cái người tên Đường Dữu sao?”

“Hình như là vậy, mọi người đều ở điên cuồng truyền nhau chuyện này rồi đấy.”

“Tuy rằng học ở đây đã lâu, nhưng là vẫn lần đầu tiên nghe thấy có người mới vừa vào trường đã bị moi ra tin có bạn trai bạn gái.”

“Nghe nói hai người này là trai tài gái sắc, Bùi Viễn thì là học sinh xuất sắc nhất, Đường Dữu lớn lên lại rất xinh đẹp.”

“Nếu có thể nhìn thấy bọn họ một lần thì tốt biết mấy.”

“Nhưng mà tin tức này là do ai truyền ra vậy? Người đó nắm rõ như vậy sao, quan sát cẩn thận thật đấy.”

Những lời bàn tán ấy lọt vào tai Đường Dữu không thiếu một chữ nào.

“Thật là vớ vẩn.” Đường Dữu đã gặp phải tình huống thế này rất nhiều nên cũng không thèm trách, chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Đường Dữu tốn một chút thời gian mới đi tới lớp học, cô lười nhác mà dựa người vào khung cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ làm cho mái tóc của cô tung bay hết đợt này đến đợt khác, ánh nắng nửa trắng nửa vàng rơi vãi trên bàn học.

“Quả bưởi, cậu xem tin tức mới nhất trên trang web của trường chưa?” Trên vai Trình Chi còn mang balo, vừa ngồi xuống liền bắt đầu cùng Đường Dữu nói đến tin tức mà cô nàng nhìn thấy vào tối hôm qua trên trang web của trường.

Trình Chi tuy rằng lá gan không lớn, nhưng tốc độ xã giao và bắt tin trên mạng xã hội là rất nhanh, vừa vào học không lâu đã biết được Nhất Trung An thành có mở một trang web.

“Trang web trường nào á?” Đường Dữu hơi hơi quay đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Nhất Trung An thành có một cái trang web riêng, trước kia được một cựu học sinh làm cho, giống như một nơi dùng để tập hợp tin tức trong trường. Bất kể sự việc lớn nhỏ gì xảy ra ở Nhất Trung An thành đều được mọi người đem lên đấy bàn tán. Nghe nói vị cựu học sinh kia rất lợi hại, còn định mở rộng thêm phần mềm.” Trình Chi đẩy đẩy chiếc kính màu bạc của mình.

“Vậy tin tức mới nhất mà cậu vừa nói liên quan đến vấn đề gì?”

“Có một người đăng bài lên đó, nói rằng mối quan hệ của cậu và Bùi Viễn rất tốt, còn suy đoán là hai người các cậu có phải đang yêu nhau hay không.”

Từ khi bắt đầu học ở sơ trung, cô cùng Bùi Viễn đã học cùng một lớp, cơ hồ mỗi ngày đều như hình với bóng, loại chuyện hiểu lầm này đã xảy thường xuyên, trải qua nhiều lần giải thích, cô có chút chán không muốn nói nữa, có chút không hiểu đối với những người có suy nghĩ như vậy.

“Vậy sao? Những người này sao thế nhỉ, ở trong trường mà vẫn có thể nói bậy nói bạ như vậy sao!” Đường Dữu oán giận mà nói.

Cách đó không xa, một nữ sinh có mái tóc dài đi về phía Đường Dữu.

“Đường Dữu, cậu có ý gì đây, tự mình mua vui sao?”

Những lời này không chỉ xen lẫn sự châm chọc mà còn có chút chế giễu.

Cô ta có một gương mặt khi nhìn đến liền cảm thấy không được thoải mái, trông như kiểu người thường xuyên thích gây sự với người khác.

“Vị tiểu thư này, cậu là ai?”

“Cả bạn học cùng lớp mà cũng không biết, thật đúng là không coi ai ra gì mà, vậy thì tôi đây liền nói cho cậu biết, tôi là Kiều Dư Cách.”

“À, là bồ câu sao? Quên đi, dù sao tôi cũng không nhớ được cậu. Nhưng mà tôi nói này, cậu có sở thích nghe lén người khác nói chuyện sao? Tiểu thư.” Đường Dữu nói gần hết những lời của mình nhưng cũng chẳng nhìn cô ta lần nào, chỉ cố tình nhấn mạnh hai chữ “Tiểu thư” cuối cùng, miệt thị cô ta.

“Cậu và Bùi Viễn không rõ ràng thì thôi đi, vậy mà còn oán giận người khác, từ đầu chẳng phải cậu đã muốn cho chúng tôi cảm thấy cậu và Bùi Viễn rất thân thiết với nhau sao? Hơn nữa là chính cậu còn bá vương ngạnh thượng cung, cậu không nhìn ra Bùi Viễn không được vui ư?”

Những câu hỏi dò xét của cô gái ngốc ngếch này chọc cho Đường Dữu cảm thấy cô ta có chút buồn cười cùng với ngu xuẩn.

“Bạn học, con mắt nào của cậu hìn thấy là tôi bá vương ngạnh thượng cung? Xem ra cậu nên đến khoa mắt của bệnh viện khám thử đi nha, nếu không đi, tôi sợ mắt của cậu sẽ bị mù đấy. Rõ ràng là Bùi Viễn thích quấn lấy tôi mà?” Giọng của Đường Dữu không lớn nhưng mỗi một câu đều đánh thẳng vào mặt của nữ sinh kia.

“Cậu——” Kiều Dư Cách vừa định nói tiếp thì đã bị Bùi Viễn đứng phía sau cắt ngang.

“Đúng vậy, là tự tôi thích quấn lấy Đường Dữu đấy, không phải là do em ấy bá vương ngạnh thượng cung, hy vọng lần sau cậu có thể dùng mắt của mình nhìn rõ một lượt rồi hãy lên tiếng. Bằng không tôi sẽ cảm thấy cậu như đang mắc bệnh tâm thần.” Khoé môi của Bùi Viễn ngày thường không cong lên thì cũng nhếch nhẹ một tí, nhưng hiện tại nó lại có chút hạ xuống, “Còn nữa, nếu Đường Dữu thích thân cận với tôi một chút, tôi sẽ không những không vui mà ngược lại còn cảm thấy rất vinh hạnh.”

Kiều Dư Cách xoay người giương mắt mình anh, dáng vẻ mà Bùi Viễn bày ra đối với người mà anh chán ghét trông rất đáng sợ, cô ta sững sờ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Bùi Viễn chưa từng ở trước mắt nhiều người nói ra lời thế này, tất cả mọi người trong lớp học đều trợn mắt há hốc mồm giống như đang đợi xem Kiều Dư Cách bị vả mặt.

Đường Dữu nghe xong những lời này không có cảm giác muốn mắng anh như bình thường ngược lại còn cảm thấy đây là một cơ hội phản kích Kiều Dư Cách đúng lúc.

“Kiều Dư Cách, những lời Bùi Viễn nói cậu đã nghe rõ chưa? Có cần anh ấy lặp thêm lần nữa không?” Đường Dữu vừa nói vừa nở một nụ cười đầy vẻ châm chọc.

“Đường Dữu, cậu chờ đó cho tôi.” Kiều Dư Cách hung hăng trừng mắt nhìn Đường Dữu một cái, nổi giận đùng đùng rời khỏi lớp học.

“À, nhớ đi khám bệnh nhé!” Âm thanh của Đường Dữu rất lớn.

Bùi Viễn đi qua lối đi nhỏ chật hẹp, ngồi xuống vị trí của mình.

“Đúng là trường học, người kỳ lạ nào cũng có hết cả.” Đường Dữu vùi đầu mình vào quyển sách giáo khoa.

“Anh Bùi lợi hại thật nha, không nghĩ tới cậu đối xử với những cô gái cũng không nương tay tí nào.” Lăng Tòng Nam đem đôi mắt đang mở to của mình dán trên người Bùi Viễn.

“Cũng tuỳ người nữa.” Bùi Viễn bình tĩnh mà trả lời.

“Ôi, em nói này Bùi Viễn, anh có thể lên trên trang web của trường làm sáng tỏ việc này một chút không, tuy rằng chúng ta đã trải qua tình huống như này rất nhiều nhưng em nghĩ vẫn nên làm sáng tỏ một chút, tránh cho sau này có thêm phiền toái xảy đến, dính tai tiếng cùng anh thật không dễ chịu tí nào.” Đường Dữu quay đầu, nhìn Bùi Viễn rất nghiêm túc.

“Anh đi giải thích cũng không phải không được, nhưng mà…… em nói thử xem vì sao anh làm vậy? Dường như mỗi lần gặp phải loại chuyện thế này đều là bắt anh đi giải thích, hơn nữa cùng anh có tai tiếng thì chỗ nào không tốt?” Bùi Viễn chống cằm, dần dần xích tới gần Đường Dữu.

“Bởi vì em cảm thấy nếu là em giải thích, những nữ sinh đó chắc chắn sẽ không tin tưởng nhưng nếu là lời nói của anh thì các cô ấy sẽ tin một trăm phần trăm.” Đường Dữu nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu: “Cùng anh có tai tiếng là tốt sao? Em không cảm nhận được chỗ nào cả.”

“Thế thì lại giúp tiểu Dữu của chúng ta một lần nữa vậy.” Bùi Viễn nhìn Đường Dữu hết mực dịu dàng, không muốn đem tầm mắt đang đặt trên người của cô dời đi.

*

Đường Dữu cùng Bùi Viễn không cùng nhau đi học, đợi khi vừa về đến nhà Đường Dữu liền nhanh chóng mở di động lên, dựa vào hướng dẫn Trình Chi, thành công đăng nhập vào trang web của trường.

Load đi load lại nhiều lần cũng không có nhìn thấy một câu giải thích nào của Bùi Viễn, cô liền có chút nôn nóng.

Cô click mở WeChat.

【 Đường Dữu 】: Bùi Viễn, anh về nhà chưa vậy! Sao em vẫn chưa thấy bài đăng của anh!

Đôi mắt Đường Dữu nhìn chằm chằm vào di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

【 Bùi Viễn 】: Tiểu tổ tông ơi, em đừng vội như vậy, anh còn đang suy nghĩ nên nói chuyện của chúng ta như thế nào

Bùi Viễn gửi tới một hình ảnh chụp lại màn hình bài soạn để đăng trên trang web của trường.

【 Đường Dữu 】: Còn nghĩ cái gì nữa chứ! Anh nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không phải mối quan hệ bạn trai bạn gái gì đó!

【 Bùi Viễn 】: Được rồi được rồi.

Đường Dữu load lại thêm một lần nữa liền thấy được bài viết của anh.

Chủ tài khoản tên là “Bùi Viễn”.

“Tôi cùng Đường Dữu là bạn bè tốt với nhau, sau này đừng thảo luận lung tung nữa, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.”

Một hàng chữ ngắn gọn nhưng lại rất hữu dụng.

Đối với người ngoài, Bùi Viễn luôn mang đến cảm giác không phải là người thích nói nhiều, nhưng ở trước mặt Đường Dữu thì luyên thuyên thôi rồi, hận không thể lúc nào gần sát bên người cô, cùng cô thì thầm to nhỏ.

Bài đăng rất nhanh đã được rất nhiều người chú ý.

“Anh Bùi! Chúng tôi tin tưởng cậu!”

“Chị Dữu độc thân xinh đẹp!”

“Hai người là bạn tốt của nhau nha, quả nhiên là trai xinh gái đẹp đều chơi cùng nhau!”

“Không phụ lòng tôi luôn không tin tưởng vào bài đăng kia”

“Rốt cuộc là ai đăng vậy, vũ nhục trai xinh gái đẹp của chúng ta, thật là khiến người khác chán ghét.”

Cũng may là không có bình luận ném đá nào, trái tim treo lơ lửng của Đường Dữu rốt cuộc cũng được hạ xuống.

Đường Dữu đang đọc những bình luận thì có một tin nhắn gửi đến,

“Wechat của bạn nhận được một tin nhắn.”

Đường Dữu ấn vào xem.

【 Bùi Viễn 】: Tiểu Dữu, thế nào rồi? Có vừa lòng với bài đăng của anh Bùi không?

【 Đường Dữu 】: Đương nhiên là vừa lòng nha anh Bùi ~

【 Bùi Viễn 】:? Em uống lộn thuốc sao?

【 Đường Dữu 】: Không có, đùa với anh một tí thôi mà ~

【 Bùi Viễn 】:……

【 Bùi Viễn 】: Chờ.

Đường Dữu không hiểu tin nhắn cuối cùng của anh.

Chờ cái gì cơ?

“Chi —”

Đường Dữu nghe thấy âm thanh cửa lớn của nhà mình mở ra, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, nghe thử động tĩnh bên dưới.

“Chào dì ạ.”

Một giọng nói êm tai của con trai dán vào lỗ tai, dần dần trở nên trong trẻo. Là Bùi Viễn.

Mẹ Đường: “Là tiểu Viễn ư, tới tìm quả bưởi hả con? Con bé đang ở trên lầu đấy, con đi lên đó đi.”

“Vâng ạ.” Giọng điệu của anh đầy vẻ đắc ý.

Đường Dữu thật không nghĩ tới mẹ mình cư nhiên lại đứng về phe Bùi Viễn, Bùi Viễn tới nhà không nói với cô một tiếng, thế mà mẹ còn tiếp tay anh ấy trực tiếp lên gặp mình, từ nhỏ đến lớn Bùi Viễn đều có thể không cần chào hỏi mà bước vào phòng cô.

Đường Dữu lúc trở về đã quên đóng cửa, đang chuẩn bị đi đóng lại thì vừa vặn Bùi Viễn đã bước tới cửa, đầu của cô đâm thẳng vào trong lòng ngực của anh.

“Đây là kỹ năng chơi xấu mới mà tiểu Dữu học được sao? Nhào vào trong ngực?” Giọng nói của Bùi Viễn thật ôn nhu, phảng phất như một cọng lông vũ quét qua trong lòng Đường Dữu.

“Không phải!” Đường Dữu mạnh mẽ đẩy Bùi Viễn ra, bởi vì trọng tâm không vững nên ngã về phía sau, khi sắp chạm mặt đất, Bùi Viễn đã vươn tay vững vàng ôm được cô, cầm tay cô kéo thẳng cả người vào trong lòng ngực.

“Còn nói không phải nhào vào trong ngực.” Âm thanh của Bùi Viễn không phải là dụ hoặc mà là mê hoặc.” Tiểu Dữu từ khi nào đã học được cách nói dối rồi?”

Đường Dữu bị anh dụ dỗ từng chút một.

“Anh, anh buông em ra.” Giọng nói của Đường Dữu nhẹ nhàng.

Bùi Viễn nghe được lời này càng thêm hăng hái, ôm Đường Dữu đi đến phía trước vài bước, cả người đều đã tiến vào phòng cô. Dùng tay trái của Đường Dữu chậm rãi đóng lại cửa phòng.

“Anh đóng cửa làm gì!” Đường Dữu bị Bùi Viễn doạ sợ.

Bùi Viễn như đang khıêυ khí©h cô, đem cô ôm càng chặt hơn, đầu chậm rãi hạ thấp xuống, sau đó dừng ở bên tai cô, vừa thì thầm vừa cười nhẹ: “Chơi xấu.”

Ánh mắt Đường Dữu dần dần kiên định: “Đường Dữu, mày đang làm gì vậy, lại bị anh ấy chơi lại! Nhất định phải thắng trò chơi này!”

Đường Dữu nhẹ nhàng kéo tay Bùi Viễn đang đặt trên eo mình xuống, thuận theo tay đi lên, từng bước một đem Bùi Viễn đẩy đến trước cửa, Đường Dữu tay dần dần chạm đến phần cổ của Bùi Viễn rồi đi xuống.

Khoảng cách giữa chóp mũi hai người rất ngắn, Đường Dữu lại đem tay phải của mình đặt ở trên mặt anh, tay trái dùng sức ôm lấy cổ anh, trên mặt dần dần nở một nụ cười dịu dàng, là một nụ cười đắc thắng, ánh mắt của Đường Dữu từ đôi mắt Bùi Viễn chuyển đến bờ môi của anh.

“Quả bưởi, chúng ta còn chưa thành niên đâu.” Bùi Viễn cảm thấy cô so với ngày thường có chút lạ, vô tâm không phổi chuyển thành liêu nhân với vô hình.

“Chỉ còn mấy tháng nữa, nhanh thôi.”

Đường Dữu trong lòng đã loạn thành một đoàn, nhưng trên mặt vẫn duy trì một nụ cười mỉm: “Đường Dữu, mày không thể rối loạn được, ai trước rung động người đó sẽ thua, mày không thể bại dưới tay tên hồ ly giảo hoạt này.”

“Em muốn làm gì?”

“Chơi xấu.”

Đường Dữu nâng cao ngữ điệu ở chữ cuối cùng, cô nghĩ thử bước tiếp theo nên tiến công như thế nào.

“Này…… Anh, anh còn có chút việc, cần phải trở về rồi.” Bùi Viễn có chút mất kiểm soát, anh tìm một cái cớ qua loa có lệ. Hoảng loạn mà thoát ra đôi tay và phòng của Đường Dữu, nhanh chóng mở cửa rồi phi thẳng xuống lầu.

“Dì ơi, con xin phép đi về ạ.” Bùi Viễn vội vàng chào hỏi, nói xong liền như một đứa trẻ phạm phải sai lầm nhanh chóng chạy trốn.

Đường Dữu ngồi trên ghế mừng thầm: Đường Dữu, làm tốt lắm! Thành công trêu lại tên hồ ly Bùi Viễn kia.

Bùi Viễn trở lại phòng mình, nằm trên giường, đầu tiên đem tay gác lên trán, sau đó bịt kín hai mắt của mình rồi lầm bầm lầu bầu.

“Bùi Viễn ơi là Bùi Viễn, mày vậy mà lại bị em ấy trêu chọc lại.”

Buổi tối hôm nay, nhất định là có một người khó có thể đi vào giấc ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »