- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
- Chương 48
Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
Chương 48
Vì hẹn hò mà Ôn Tố cố ý kéo thực tập sinh cùng khoa đi mua quần áo. Quần áo bình thường cô mặc quá nghiêm chỉnh, không hợp để đi tán người ta. Khương Lâm Quyện cho phép cô tán rồi, cô phải mặc đẹp một chút, đầu tiên phải dùng sắc để dụ anh, nói không chừng anh sẽ không giận nữa.
Thử hai bộ rồi mà Ôn Tố vẫn chưa vừa ý. Kỷ Đồng thấy không đúng lắm, “Đàn chị à, chị có bạn trai hả?”
Cô rũ mi xuống, “Vẫn chưa phải.”
Vẫn chưa phải tức là sắp phải rồi.
“Có nghĩa là chị thích người ta rồi. Thảo nào chị để tâm đến chuyện này thế!” Kỷ Đồng nghĩ tới Quý Hưng, “Trước đó đàn anh Quý còn muốn theo đuổi chị, em bảo anh ấy là chưa chắc đã thành công. Chị không biết đâu, mấy người đàn ông như anh ấy đều cảm thấy tình yêu giống như sự nghiệp, vì thế anh ấy rất tự tin, nghĩ rằng chắc chắn chị sẽ đồng ý với anh ấy!”
Ôn Tố lại thay bộ nữa. Lúc cô đi ra, suýt nữa Kỷ Đồng chảy máu mũi. Cô nàng nhìn cách trang điểm của Ôn Tố cùng chiếc váy hai dây đỏ cô mặc. Làn da trắng nõn ở phía sườn hiện ra làm người ta không dám nhìn lâu. Kỷ Đồng suy nghĩ một lát để dùng từ sao cho tinh tế, “Chị à, có phải chị mặc như này trông hơi… Gợi cảm quá không?”
Ôn Tố gật đầu, thay xong cô cảm thấy khá thích chiếc váy này. Hơn nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Đồng, cô nói, “Chị muốn đi quyến rũ người ta đấy!”
Ôn Tố không biết giải thích chuyện cũ như nào, cô cảm thấy mình nên chủ động hơn chút.
Nếu là người khác, có lẽ Ôn Tố còn sợ người ta nghĩ bậy nghĩ bạ. Nhưng đối phương là Khương Lâm Quyện, là một người nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, vì thế điều cô nên lo là anh nhìn cô như này xong không nghĩ bậy cơ!
Kỷ Đồng như lần đầu biết Ôn Tố vậy. Cô nàng nghĩ rằng Ôn Tố chỉ là một cô gái đáng yêu hướng ngoại mà thôi, ai ngờ trong chuyện tình cảm Ôn Tố lại lớn gan đến mức này. Đúng là càng yêu càng khó kiểm soát bản thân mà!
Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng gần trung tâm thương mại. Ôn Tố còn cố ý tìm một chỗ mới khai trương, mua chuộc ông chủ bảo rằng quán đang có hoạt động khai trương. Chẳng còn cách nào khác, phải dùng vô số lời nói dối mới lấp liếʍ được một lời nói dối.
Lúc Ôn Tố tới thì Khương Lâm Quyện đã tới rồi. Anh mặc rất nghiêm chỉnh, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ. Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ qua cặp kính gọng bạc. Người phục vụ dẫn Ôn Tố tới chỗ ngồi. Tiếng giày cao gót truyền tới, người đàn ông từ từ chuyển ánh mắt lên người cô.
Ôn Tố thấy ánh mắt Khương Lâm Quyện cứ như dao nhỏ lướt qua người cô, làm cho cô không thể che giấu gì trong ánh mắt của anh. Nếu là người khác, có lẽ ánh mắt đó sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng với một người lạnh nhạt như Khương Lâm Quyện mà nói thì lực sát thương của ánh mắt này tăng vù vù lên.
Đột nhiên Ôn Tố không biết nên làm gì cho phải.
Hai người chưa nói với nhau lời nào. Một người đang nghĩ xem nên giải thích mọi chuyện như nào, một người thì dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn đối phương, mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ đen tối trong lòng.
Tối hôm đó Khương Lâm Quyện không nói với Ôn Tố rằng anh cũng rất nhớ cô.
Lúc mới về nước, anh còn tự lừa bản thân rằng anh về không phải vì Ôn Tố. Nhưng sau đó anh cứ như một chiếc nam châm bị hút vậy, cứ vô tình tới gần cô. Nỗi nhớ ngủ sâu trong lòng luôn giày vò anh mỗi đêm.
Nhất là sau khi biết chuyện kia. Nếu không phải anh giỏi khống chế bản thân thì có lẽ anh đã ôm chặt cô vào trong lòng, ôm cô một cái thật mạnh, không cho cô rời khỏi phạm vi ánh mắt của mình.
Chỉ có tiếng dao nĩa chạm đĩa vang lên rất nhỏ bên tai. Ôn Tố vừa mất tập trung, nĩa trong tay cô đã rơi xuống dưới bàn rồi. Cô khom lưng xuống nhặt, nhìn thoáng qua đôi tất màu đen đang bao lấy mắt cá chân của Khương Lâm Quyện. Cô không khỏi nuốt nước miếng một cái, không hiểu sao nhìn trông gợi cảm thật đó!
Thấy động tác của Ôn Tố, môi mỏng Khương Lâm Quyện hé ra, “Đừng nhặt.”
Ôn Tố ngồi dậy thì mới phát hiện bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh đang che lấy góc bàn. Trái tim cô như được dòng nước ấm chảy qua. Khương Lâm Quyện đang sợ cô đυ.ng đầu vào bàn sao?
Ôn Tố ngơ ngác, quên cả bảo người phục vụ mang thêm dao nĩa lên cho mình. Lúc này Khương Lâm Quyện đã lấy đồ mới từ chỗ người phục vụ rồi đặt ở đĩa của Ôn Tố.
Ôn Tố không biết nên nói gì, “Cậu thấy chỗ này ăn được không?”
“Bình thường.”
“……” Ông chủ mà nghe lời này xong hẳn là phải tức hộc máu.
Nhưng nghĩ lại thì có lẽ hồi ở nước ngoài Khương Lâm Quyện ăn nhiều món ngon hơn nhiều rồi, anh thấy mấy món này bình thường cũng là đều dễ hiểu. Ôn Tố ăn một miếng bò bít tết rồi đột nhiên nghe thấy Khương Lâm Quyện bảo, “Lần sau đưa cậu đi tới nhà khác ăn cũng khá ngon.”
Tay cô dừng lại. Ý Khương Lâm Quyện là vẫn còn muốn hẹn lần sau sao?
“Khương Lâm Quyện.”
“Hả?”
Ôn Tố nắm chặt dao nĩa trong tay, “Nếu tớ bảo ngày trước tớ thích cậu thật, cậu có cảm thấy tớ nói dối không?”
Yết hầu Khương Lâm Quyện lên xuống. Anh im lặng một lúc rồi nói, “Thế giờ thì sao?”
“Bây giờ…” Ôn Tố không ngờ Khương Lâm Quyện không hỏi chuyện trước kia mà hỏi chuyên bây giờ. Nghe qua anh tin lời cô khá dễ dàng. Anh không hỏi cô chuyện trước kia sao? Giọng Ôn Tố nhỏ đi, hơi thở cũng gấp hơn, “Không phải bây giờ tớ đang tán cậu sao?”
Khương Lâm Quyện bình thản lấy khăn lau lau tay, “Tôi chưa thấy hành động của cậu.”
Không hiểu sao Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện dịu dàng hơn rất nhiều. Trước đó, ánh mắt Khương Lâm Quyện nhìn cô cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Bây giờ giọng anh mang theo ý chịu thua, chẳng còn chút sự lạnh lùng nào. Ôn Tố ngước mắt nhìn anh. Dường như cô đang quan sát.
Hình như… Khương Lâm Quyện đang chờ cô dỗ anh?
Sao quan hệ giữa họ lại trở nên kỳ lạ như này vậy?
“Cậu phải cho tớ chút thời gian chứ. Nếu không câu nói cho tớ biết nên tán cậu như nào đi?” Ôn Tố hỏi. Cô cũng không biết mình nên làm gì, đầu cô loạn như cào cào.
Khương Lâm Quyện nhướng mày như đang hỏi: Cậu muốn tán tôi còn cần tôi dạy cậu nữa?
Tròng mắt Ôn Tố đảo tròn, “Nghe nói ở nước ngoài có người theo đuổi cậu. Cậu có thể kể cho tớ mấy cậu ấy làm như nào không để tớ học tập một chút?”
Khương Lâm Quyện nâng mắt lên, anh nhẹ nhàng thả một câu, “Có gì hay mà học, đều là kinh nghiệm thất bại cả.”
Ôn Tố ngẩn ra. Tuy rằng Khương Lâm Quyện chưa nói gì nhưng ngực cô cứ như bị nai con đυ.ng vào vậy.
Cơm nước xong, Ôn Tố lên xe. Người nào đó trước đó biết thắt dây an toàn đột nhiên quên cách thắt. Cô chớp chớp mắt nhìn Khương Lâm Quyện, “Cậu giúp tớ thắt được không? Tớ không biết thắt.”
Bàn về quyến rũ người ta thì cô vẫn biết chút chút.
Đây đúng là trợn mắt nói dối, nhưng tiếc là Khương Lâm Quyện vẫn trúng chiêu này của Ôn Tố. Anh cúi người xuống, mùi hương lành lạnh trên người anh vây lấy Ôn Tố. Khương Lâm Quyện duỗi tay kéo dây an toàn của Ôn Tố xuống. Lúc anh sắp về vị trí của mình thì nghe thấy Ôn Tố nhẹ nhàng nói, “Người cậu thơm quá.”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ. Anh rũ mắt nhìn cô. Ôn Tố cười vô cùng ngây thơ, “Có thể cho tớ ngửi thêm chút nữa được không?”
Đột nhiên Khương Lâm Quyện cảm thấy như mình đang rước mệt vào thân.
Khương Lâm Quyện ngồi về ghế lái, “Nếu thích thì lần sau tôi tặng cậu một lọ.”
“Mùi nước hoa xịt trên người mỗi người khác nhau. Tớ chỉ thích mùi trên người cậu thôi.” Ôn Tố sáng mắt nhìn Khương Lâm Quyện. Cô nhớ mùi hương trên người Khương Lâm Quyện hồi ấy luôn là mùi hương nhàn nhạt, tuy không xịt nước hoa nhưng rất có hơi thở của thiếu niên.
Mỗi lần nhớ tới thời thanh xuân, cô đều nhớ tới góc áo sơ mi bị thổi tung của Khương Lâm Quyện cùng mùi hương trên người chàng thiếu niên ấy đầu tiên.
Tay Khương Lâm Quyện đặt trên tay lái. Gân xanh trên tay nổi lên, có thể nhìn ra trái tim anh cũng không bình tĩnh.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Chúng ta đi dạo phố đi. Lâu rồi tớ chưa đi dạo phố.”
Chỗ Ôn Tố chỉ là một khu phố cổ, sau khi đi vào, xung quanh đều là kiến trúc cổ kính, cứ như xuyên về thời cổ đại vậy. Trên đường có mấy người đi cùng, họ đều mặc Hán phục, còn có người chụp ảnh với livestream nữa!
Trùng hợp đó là ngày xuân. Ánh mặt trời ấm áp phủ xuống dưới, ở góc tường còn có loài hoa không biết tên leo lên.
Ôn Tố đi cạnh Khương Lâm Quyện. Một người mặc áo vest, một người mặc váy dài màu đó, nhìn trông rất xứng đôi. Cứ như trước đây, khi đi cùng nhau, thỉnh thoảng tay hai người lại vô tình chạm nhau. Chỗ da bị chạm cứ như bị điện giật vậy. Khương Lâm Quyện cúi đầu nhìn làn da lộ ra của Ôn Tố, “Cậu không lạnh à?”
Anh cởϊ áσ khoác ra khoác lên người Ôn Tố. Ôn Tố thấy cứ như cả người mình được hơi thở của Khương Lâm Quyện vây lấy, nó tạo cho cô cảm giác an toàn. Cô túm lấy áo, “Lạnh, phải ôm một cái mới ấm được cơ!”
Tai Khương Lâm Quyện hơi nóng lên, anh không đáp lời.
Ôn Tố cũng chẳng ép anh. Cô nhìn về chỗ tiệm trà sữa ở phía trước. Trùng hợp chỗ đó đang có hoạt động mua 1 tặng 1 dành cho người yêu. Ôn Tố đi lên trước, cô cảm thấy Khương Lâm Quyện sẽ không muốn mua như trước theo bản năng. Cô định nói gì thì Khương Lâm Quyện hỏi cô, “Cậu muốn uống à?”
“Ừ.”
Sản phẩm được mua 1 tặng 1 chính là sản phẩm mới của tiệm. Khương Lâm Quyện nhìn rồi bảo, “Cho tôi và bạn gái tôi hai ly nước cam vải.”
Bạn gái…
Mặt Ôn Tố hơi nóng lên. Cô đã dùng năng lực mình có nhưng không biết nên tán Khương Lâm Quyện như nào. Chủ yếu là do cô chột dạ nên không phóng điện hết cỡ nổi.
Cô cũng không hiểu sao tự dưng quan hệ giữa cô và Khương Lâm Quyện lại dịu đi. Nếu không phải tin về nhân phẩm của anh, chắc Ôn Tố sẽ nghĩ anh muốn yêu đương với cô sau đó đá cô để trả thù.
Cho đến lúc rời đi, Ôn Tố mới nhớ ra mình còn phải tán Khương Lâm Quyện nữa. Cô định giả vờ ngã vào ngực anh để chiếm hời từ anh. Nhưng động tác của cô không chuyên nghiệp, nhìn vô cùng giả trân. Ôn Tố hơi xấu hổ nhìn Khương Lâm Quyện, “Hay là tớ ngã lại lần nữa nhé?”
Khương Lâm Quyện: “……”
Khương Lâm Quyện không nhìn nổi nữa. Anh duỗi tay ôm Ôn Tố vào lòng. Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm hết vòng eo của Ôn Tố. Cằm Khương Lâm Quyện đặt trên vai cô. Ôn Tố có thể nghe được tiếng thở dài của Khương Lâm Quyện.
Cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào trong ngực như này, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được độ ấm thật sự trên người cô.
“Tố Tố, cậu không cần làm gì hết.” Giọng Khương Lâm Quyện khàn đi, “Chỉ cần cậu vẫy tay, tôi chính là người của cậu.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
- Chương 48