Gió đêm thổi tới như nhấc lên ngọn sóng trong ngực Ôn Tố. Lúc cậu tỏ tình cô như nghệch ra. Hiếm khi Ôn Tố không nói gì mà im lặng đi sau Khương Lâm Quyện.
Sau khi về, cô nghĩ, khả năng cao là cô không thể thi được vào những trường phù hợp với Khương Lâm Quyện, nhưng thi được vào trường trong cùng thành phố thì không có vấn đề gì. Ôn Tố lắc đầu, không được. Khác trường thì có khác gì yêu xa cơ chứ? Cô phải cố gắng hơn để được vào cùng trường đại học với Khương Lâm Quyện.
Ôn Tố cong môi lên. Tương lai vốn còn mịt mờ của cô giờ đây trở nên sáng tỏ. Ôn Tố không nghĩ nữa, cô lấy bài tập ra luyện tập. Đèn chiếu sao trên bàn yên lặng làm bạn với cô.
Vào dịp Quốc Khánh, Ôn Tố thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Vào tiết cuối cùng, khi vừa vào tiết, Khương Nham đứng ở cửa phòng học gọi cô ra ngoài. Ôn Tố không biết ông định làm gì, cô còn tưởng mình và Khương Lâm Quyện lại bất cẩn làm gì để ông soi mói nữa.
Cô quay đầu lại nhìn Khương Lâm Quyện theo bản năng. Dường như đối phương cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Gió bên ngoài rất lạnh, trời cứ như sắp mưa ngay vậy. Khương Nham nói, “Mấy ngày Quốc khánh bà em có việc phải ra ngoài, thời gian nghỉ em đến nhà thầy đi, tiện thể để Khương Lâm Quyện phụ đạo cho em một số bài tập.”
Ôn Tố chớp chớp mắt. Từ khi về lớp cô rơi vào trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng.
Cô về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt tò mò của các bạn trong lớp. Cô lấy sách giáo khoa ra một cách máy móc, vào giây phút đó, cô chẳng để ý xem thầy giáo trên bục giảng đang nói gì.
Để cô và Khương Lâm Quyện học với nhau? Nhưng từ sau khi Khương Nham biết quan hệ giữa cô và Khương Lâm Quyện không bình thường, lúc nào ông cũng phòng cô như phòng cướp, chỉ sợ cô và Khương Lâm Quyện lén làm gì với nhau. Sao lần này ông lại chủ động đề nghị để Khương Lâm Quyện phụ đạo cho cô nhỉ?
Mặt trời mọc từ đằng tây hay Khương Nham bị cái gì đó ám nhỉ?
Ôn Tố lấy tay chống má, cô ngơ ngác nhìn thầy vật lý đang giảng bài trên bảng. Thầy vật lý thấy cô không tập chung thì đi đến trước mặt cô gõ bàn, “Đáp án câu này là gì?”
Ông định làm khó Ôn Tố. Nhưng tiếc là dù không nghe nhưng Ôn Tố vẫn biết đáp án, “1.5 m/s ạ.”
Trả lời xong, cô còn vô cùng tận tâm hỏi, “Có cần em viết cách giải lên bảng không?”
Thầy giáo cạn lời nhìn cô. Tuy rằng trong lòng ông khó chịu nhưng ngoài miệng ông vẫn phải nói, “Em ngồi xuống đi.”
Vì sắp nghỉ nên tâm trí của khá nhiều bạn học sinh trong lớp bay hết ra ngoài. Sau khi nói được hơn mười phút, thầy vật lý không nhịn được lấy tay vỗ bàn, “Lớp 12 rồi mà sao các em cứ nghĩ tới chơi không thôi vậy? Bây giờ còn không cố gắng thì bao giờ mới cố gắng cơ chứ? Chờ lúc tốt nghiệp xong đi vác gạch à?”
… Có năm bạn đang nằm ngủ đằng sau xoay đầu ra hướng khác.
Lúc tan học, trời đổ mưa. Nhiệt độ bị hạ xuống không ít.
Khương Lâm Quyện nhận lấy cặp sách của Ôn Tố. Cô vẫn còn đang suy nghĩ, cảm thấy đầu mình không tỉnh táo. Sau khi từ chỗ học xuống dưới, Ôn Tố lấy điện thoại ra gọi cho bà nội. Nhưng một lúc lâu sau bên kia vẫn chưa nhận điện.
Không hiểu sao Ôn Tố cảm thấy hơi lo lắng.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Ôn Tố trắng bệch. Khương Lâm Quyện thấy cảm xúc của cô không đúng lắm thì khom lưng, nhẹ nhàng hỏi, “Sao thế?”
Ôn Tố mím môi, “Không có gì.”
Chắc là do cô nghĩ nhiều.
Lâu lắm rồi chưa tới nhà Khương Lâm Quyện. Chỗ đó vẫn sạch sẽ như trước, lộ ra mùi hương thơm mát tự nhiên. Ở trong cùng phòng khách có đặt giấy, bút và nghiên mực. Là đồ mà Khương Lâm Quyện thường dùng để luyện chữ, mùi mực rất dễ ngửi.
Trong nhà không có ai. Ôn Tố nhìn qua phòng cậu, cô nổi ý xấu, “Thầy Khương à, có thể vào trong phòng cậu học bổ túc được không?”
Như nghĩ đến gì đó, tai Khương Lâm Quyện nổi lên màu hồng nhạt đáng ngờ.
Ôn Tố nghĩ rằng cậu không đồng ý nên thuận miệng nói lăng nhăng. Ai ngờ cậu mím môi, “Được.”
“?”
Khương Lâm Quyện không sợ cô làm gì đó trong phòng cậu thật hả? Ôn Tố còn chưa kịp nói gì, Khương Lâm Quyện đã cầm cặp sách cô mở cửa phòng ngủ ra. Cậu đứng ở cửa, như đang nói lời mời trong im lặng.
Ôn Tố do dự vài giây rồi đi vào theo. Phòng ngủ Khương Lâm Quyện đổi khăn trải giường màu xám, nhìn qua khá lạnh lẽo. Cô nhìn xung quanh, đột nhiên phía sau vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Thiếu nữ hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Khương Lâm Quyện bình thường đứng sau cửa.
“Bắt đầu từ chỗ nào?” Cậu hỏi.
“Hả?” Ôn Tố liếc mắt nhìn dáng người cao dài của cậu. Cô thấy mình đúng người “đi đêm lắm có ngày gặp ma”. Rõ ràng cô đòi vào phòng, như sao bây giờ nhìn cô mới giống chú dê mập mạp đang chờ người tới mài dao mổ thịt vậy?
“Học toán hay vật lý?”
Lúc này Ôn Tố mới hiểu câu hỏi vừa rồi của Khương Lâm Quyện. Trong đầu cô cứ nghĩ cái gì không vậy? Người nghiêm túc như Khương Lâm Quyện làm sao có thể làm gì thật được?
Cô ho khan một tiếng, vì bản thân nghĩ linh tinh nên mặt cô đỏ bừng lên, “Vật lý đi.”
Ôn Tố lấy sách ra. Trùng hợp cũng có chỗ cô đang chưa hiểu rõ lắm. Hai người ngồi song song trên ghế, cách nhau rất gần. Ôn Tố có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt trên người thiếu niên, mùi hương đó làm người ta không học vào hổi.
Cô dứt khoát không học nữa mà chống cằm nhìn cậu. Ánh mắt cô trần trụi, vô cùng hút hồn.
Yết hầu Khương Lâm Quyện lên xuống. Cậu lấy bút nhẹ nhàng gõ đầu Ôn Tố, “Đọc đề đi.”
“Ồ.”
Tuy rằng ngoài miệng Ôn Tố đồng ý nhưng cô vẫn không thể thu được suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mình về. Cô nhìn chằm chằm cái má bóng loáng của Khương Lâm Quyện. Sườn mặt của cậu rất đẹp, nhìn kỹ còn có thể thấy được lông tơ nho nhỏ trên đó nữa. Ôn Tố không nhịn được mà tiến lên thơm một cái.
…
Không khí như đọng lại. Khương Lâm Quyện chậm chạp không quay mặt sabf. Cậu còn đang ngơ ngác nghĩ xem cảm xúc mềm mại như kẹo bông gòn vừa lưu lại trên má mình là gì. Qua chừng vài giây, ngực cậu phập phồng liên tục, cậu quay mặt lại nhìn về phía Ôn Tố.
Ôn Tố có thể cảm nhận rõ ràng rằng ánh mắt cậu đã thay đổi. Vừa rồi nó còn nhàn nhạt như ánh trăng, bỗng chốc trở nên mênh mông và mãnh liệt, tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.
Cô không khỏi lùi về bên cạnh một chút, nuốt nước miếng một cái. Cả người cô căng thẳng.
Khương Lâm Quyện ngày càng cách cô gần hơn. Đến khi hơi thở của cô dồn dập, có tiếng động vang lên bên ngoài.
Bầu không khí mờ ám biến mất. Ôn Tố đẩy Khương Lâm Quyện ra một chút, cô căng thẳng nhìn ra bên ngoài. Lúc này, chỉ có ba mẹ Khương Lâm Quyện mới tạo ra tiếng động trong phòng khách. Nếu để bọn họ biết cô với Khương Lâm Quyện ở một mình trong phòng, chắc chắn họ sẽ bổ não ra nhiều thứ gì đó hay ho.
Hơn nữa chuyện vừa xảy ra cũng đủ để cho cô và Khương Lâm Quyện chột dạ.
“Hai đứa nhỏ đâu rồi? Vẫn chưa về sao?”
Kiều Phức đứng bên ngoài gọi hai người vài tiếng. Ôn Tố và Khương Lâm Quyện không đáp lời, cả hai đều vô cùng căng thẳng.
Có lẽ nghĩ rằng lúc này hai người đang ở trong phòng học hoặc đi chỗ nào khác, Kiều Phức thở dài. Bà ngồi trên ghế sô pha nói với Khương Nham, “Chuyện đó anh chưa nói với Ôn Tố đúng không?”
“Lớp 12 rồi, anh sợ Ôn Tố bị ảnh hưởng tâm lý.” Khương Nham cởϊ áσ khoác ra, “Mai anh đến bệnh viện thăm một chuyến.”
Thật ra phòng cũng không cách âm tốt đến vậy. Ôn Tố có thể nghe được rõ hai chữ “bệnh viện”. Cô không phải đồ ngốc, cô biết chắc chắn bà nội mình đã gặp chuyện rồi. Nếu không làm sao Khương Nham có thể đưa cô về nhà ông được? Thảo nào… Những nghi ngờ, những chi tiết khả nghi buổi chiều lập tức được xâu chuỗi lại.
Cô bất chấp, không quan tâm rằng mình đang ở trong phòng Khương Lâm Quyện. Cô đẩy thẳng cửa ra, hỏi, “Có phải bà em đang ở bệnh viện không?”
Hai vợ chồng giật nảy mình, hai người không thể ngờ được Ôn Tố và Khương Lâm Quyện đang ở nhà. Bởi lẽ trong phòng khách chẳng có dấu vết gì, gọi hai người cũng không thưa. Trên mặt Kiều Phức không giấu nổi sự hối hận, vừa rồi bà không nên nhiều chuyện nhắc đến chuyện này, “Cháu nghe nhầm rồi. Vừa rồi cô đang nói chuyện khác.”
Nếu là bình thường, có lẽ Ôn Tố sẽ tin. Nhưng quốc khánh không cho cô về, không phải là bệnh thì là gì cơ chứ? Trái tim cô đập mạnh không ngừng. Cô vào trong phòng Khương Lâm Quyện dọn dẹp hết đồ đạc của mình, sau đó không nói lời nào mở cửa ra vọt xuống.
Kiều Phức hoảng sợ, “Này…”
“Mẹ, để con đi tìm cậu ấy.”
Khương Lâm Quyện cũng chạy xuống theo. Cậu túm chặt cô trước đài phun nước ở trường, “Tố Tố.”
Mắt Ôn Tố hơi đỏ lên. Trong lòng cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu chỉ là chuyện nhỏ, chắc chắn Khương Nham sẽ không giúp bà giấu cô, “Tớ phải về.”
“Trời sắp tối rồi, giờ về thì nguy hiểm lắm.” Hơn nữa Ôn Tố cũng không biết bà cô ở bệnh viện nào, muộn như này rồi thì còn tìm kiểu gì được nữa. Khương Lâm Quyện cầm lấy cánh tay cô, giọng cậu vừa nhẹ vừa dịu dàng, ý muốn cô bình tĩnh lại, “Tố Tố, chúng ta về rồi hỏi xem bà cậu ở bệnh viện nào, sau đó để mai ba tôi chở cậu đi được không?”
Ôn Tố nhìn cậu, rõ ràng cô vẫn muốn về trước.
Khương Lâm Quyện mím môi, “Cậu về muộn như này tôi lo lắm.”
Trái tim Ôn Tố mềm nhũn, cô lấy lại được một chút lý trí. Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Khương Lâm Quyện, cuối cùng cô cũng đồng ý, “Tớ rất sợ.”
Giọng cô nghẹn ngào, cứ như con nhím không có gai vậy.
Trái tim Khương Lâm Quyện như bị bóp chặt. Cậu vừa định tiến lên ôm cô một cái để an ủi thì tiếng ba mẹ cậu truyền từ phía sau đến. Kiều Phức thở phào nhẹ nhõm, “Tố Tố, trời tối như này về nhà thì nguy hiểm lắm. Để mai ba A Quyện đưa cháu đi bệnh viện, được không?”
Ôn Tố nghẹn ngào, “Vâng ạ.”
Trên đường về Khương Nham nói cho Ôn Tố biết chuyện. Thời gian trước, lúc bà cô ngã, đi kiểm tra thì phát hiện phổi có một chỗ sưng. Sau đó kiểm tra thêm thì được chẩn đoán là ung thư phổi. Nhưng Khương Nham cũng không biết tình huống cụ thể, không biết là giai đoạn đầu hay giai đoạn cuối. Khương Nham thở dài, “Tố Tố, em yên tâm. Thầy sẽ cố gắng hết sức để giúp bà em.”
Dù cho trước đó hai người xảy ra xích mích, nhưng Ôn Tố vẫn là một đứa trẻ. Chuyện lớn như này, chắc chắn ông phải quan tâm. Hơn nữa khi còn nhỏ, bà của Ôn Tố cũng từng chăm sóc, giúp đỡ Khương Nham một thời gian. Ông vẫn luôn nhớ rõ điều này, vì thế ông sẽ càng không khoanh tay đứng nhìn khi bà gặp khó. Ôn Tố đỏ mắt, vừa là vì bà nội, cũng vì là sự quan tâm của ba người nhà Khương Nham.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng căn bệnh nghe như bệnh nan y này, gần như là căn bệnh tượng trưng cho cái chết sẽ rơi xuống người thân duy nhất của cô. Trong lòng cô, nó giống như tình tiết trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình mới có, đáng ra nó phải vô cùng xa vời.
Cả đêm Ôn Tố ngủ không ngon. Buổi sáng dậy mắt cô cũng sưng lên, nhìn qua có vẻ cô đã khóc cả đêm. Khương Lâm Quyện không yên tâm nên cũng theo đến bệnh viện.
Sau khi đến trước giường bệnh của bà, cuối cùng Ôn Tố cũng không nhịn được cảm xúc đang bị đè nén trong lòng, nước mắt cô liên tục rơi xuống. Bà nội Ôn Tố đưa mắt nhìn Khương Nham. Ông thở dài, “Không cẩn thận để con bé phát hiện, cháu cũng hết cách.”
“Không sao đâu. Bác sĩ bảo vẫn là giai đoạn đầu, chỉ cần phẫu thuật là ổn rồi.”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của bà, Ôn Tố chẳng tin một chữ nào. Cho đến khi Khương Nham đưa cô đi tìm bác sĩ, nghe chính miệng đối phương bảo bệnh của bà vẫn đang ở giai đoạn đầu cô mới miễn cưỡng tin một chút. Trên lông mi cô còn vương nước mắt, cô mạnh mẽ kéo lấy tay áo Khương Nham, lo lắng muốn biết được đáp án, “Thầy không bắt tay với bác sĩ lừa em đó chứ? Em…”
Ôn Tố nghẹn ngào, “Em chỉ còn mình bà thôi.”
Nghĩ đến việc người thân duy nhất làm bạn với cô có thể biến mất trên thế giới này, Ôn Tố thấy trời như sắp sập xuống.