Ở riêng… Cứ như hai người có quan hệ thân mật gì đó với nhau vậy. Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, “Đừng dùng từ lung tung.”
“Tớ thấy môn văn của tớ cũng khá tốt mà, giờ còn đang tiến bộ nữa đó!”
Khương Lâm Quyện cũng quen với việc người nào đó dùng từ linh tinh rồi. Khóe môi cậu vương ý cười, không nói lời nào.
Sau khi thi khảo sát chất lượng xong thì lớp sắp xếp lại chỗ ngồi. Hai người Ôn Tố và Khương Lâm Quyện vẫn rất ăn ý tiếp tục ngồi cùng nhau. Mỗi lần có bạn nữ qua hỏi Khương Lâm Quyện bài, Ôn Tố đều sẽ ngăn lại, “Tôi biết làm bài này, để tôi giảng cho cậu.”
Ý của Ôn Tố là muốn tiêu diệt tình địch, ai ngờ qua một thời gian, Ôn Tố lại có thêm một ít fan trong lớp. Ban đầu các bạn ấy cảm thấy Ôn Tố là người không dễ động vào, nhưng họ dần dần phát hiện Ôn Tố không phải người như người ta vẫn đồn. Đồn là Ôn Tố học kém, chỉ biết chơi, nhưng thật ra Ôn Tố cũng chỉ làm trái nội quy lớp vài lần thôi. Bảo Ôn Tố không giữ mình trong sạch, nhưng từ đầu đến cuối Ôn Tố cũng chỉ thích có mình lớp trưởng thôi.
Rõ ràng Ôn Tố xinh gái, lúc giảng đề cũng rất dịu dàng. Nói chuyện với cô dễ hơn nói chuyện với một số người khác nhiều.
Dần dần, có rất nhiều người chủ động đến tìm Ôn Tố hỏi bài. Ôn Tố rất có cảm giác thành tựu. Lúc giữa trưa nằm dài trên bàn, cô không nhịn được vươn tay chọc chọc mu bàn tay của Khương Lâm Quyện, “Giờ tớ có giỏi không?”
Khóe môi Khương Lâm Quyện mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng cậu thu lại rất nhanh. Cậu không nói lời nào.
Trước khi thi tháng, Ôn Tố vẫn chuẩn bị rất nghiêm túc, lúc nghỉ trưa cô còn tranh thủ ngồi học nữa. Ôn Tố cảm thấy thành quả học tập trong thời gian này của mình không tồi, hẳn là nó sẽ được phản ánh qua kết quả thi tháng. Nhưng sau khi có kết quả thi, hạng của cô cũng không khác gì lần trước, chẳng tiến bộ hơn chút nào. Ngược lại, có bạn nam ngồi sau cô ngày nào cũng chơi mà lần này lại thi rất tốt.
Hiếm khi Ôn Tố ngày thường nói nhiều không nói gì. Kỷ Phán Phán kéo Ôn Tố đi quán ăn vặt mua đồ ăn ngon, nhưng nhìn qua trông Ôn Tố cũng hơi uể oải ỉu xìu.
“Cậu không mua gì hả?”
“Không muốn ăn gì hết.”
Sau khi hết tiết tự học buổi tối, Ôn Tố cúi đầu, thu dọn đồ đạc một cách máy móc. Ôn Tố chuẩn bị đi thì đột nhiên Khương Lâm Quyện nắm lấy cổ tay cô. Chỗ da thịt tiếp xúc nóng lên, cậu hỏi, “Không đợi tôi à?”
Bình thường mỗi lần tan hoc, Ôn Tố sẽ làm loạn, đòi đi cùng Khương Lâm Quyện. Dù cho lần nào Khương Lâm Quyện cũng ra chậm, gần như là người về cuối cùng của lớp.
Ôn Tố túm quai cặp sách, dựa vào bàn chờ Khương Lâm Quyện. Trong lúc chờ cô nhìn qua Khương Lâm Quyện định nói gì đó nhưng lời tới bên miệng rồi lại thôi.
Vốn dĩ hướng hai người đi hoàn toàn khác nhau nhưng Khương Lâm Quyện lại đi theo Ôn Tố ra ngoài trường. Trên đường đi Ôn Tố cứ ngây ngốc, bởi vậy cô chẳng phát hiện cái gì đó sai sai. Cho đến khi tới trước quán trà sữa cô mới phát hiện ra có chỗ không đúng. Ôn Tố ngơ ngác hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Khương Lâm Quyện không nói lời nào. Cậu vào trong quán trà sữa, mua một ly trà sữa ấm áp rồi đặt vào trong tay Ôn Tố. Thấy biểu cảm cô không thay đổi, cậu nhẹ giọng hỏi, “Cậu thích uống cái này mà?”
Lúc này trên đường đã vắng người hơn nhiều, trông vô cùng yên tĩnh. Khương Lâm Quyện cúi đầu nhìn Ôn Tố, “Sao cậu không vui?”
Hai tay Ôn Tố cầm lấy cốc trà sữa. Im lặng một lát rồi cô mới mở miệng, “Có phải mấy bạn học giỏi như cậu không cần cố gắng cũng có thể thi được kết quả rất cao không?”
Khương Lâm Quyện giật mình, khó hiểu, “Tôi không cố gắng à?”
“Nếu như cậu không cố gắng thì chắc cũng chẳng khác giờ là mấy. Cứ như người giỏi sẵn rồi chẳng cần cố gắng nhiều cũng có thể tỏa sáng hơn người khác.” Thật ra từ trong kỳ nghỉ đông Ôn Tố đã cố gắng học tập rồi. Nhưng từ đó đến nay gần như cô chẳng tiến bộ chút nào. Tuy rằng thành tích hiện tại của cô là thuộc top đầu trong số các học sinh bình thường trong lớp, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với những bạn học giỏi nhất lớp.
Dù sao cô cũng chẳng phải vai chính trong tiểu thuyết và phim truyền hình, chỉ cần học chăm chỉ một chút là thành tích đã tiến bộ vượt bậc.
“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Sau khi hỏi xong Khương Lâm Quyện mới nhận ra rằng Ôn Tố đang buồn vì kết quả thi lần này.
Đây là lần đầu tiên Khương Lâm Quyện thấy dáng vẻ Ôn Tố uể oải, nghi ngờ bản thân. Trong quá khứ cô chính là người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chưa bao giờ nghi ngờ bản thân dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Dường như Khương Lâm Quyện lại biết thêm một Ôn Tố nữa. Đột nhiên cậu phát hiện, dù cho Ôn Tố ngụy trang bản thân thành dáng vẻ gì thì cô cũng chỉ là một cô gái chưa trưởng thành mà thôi.
Người chứ không phải máy. Chỉ cần trong cơ thể có máu thịt thì khó tránh được việc sẽ có cảm xúc tiêu cực.
Khương Lâm Quyện mím môi, “Những người giỏi sẵn rồi thì phải trả giá, cố gắng nhiều đến nỗi cậu không thể nghĩ tới. Nói một cách khác, lúc nào xung quanh chúng ta cũng có nhiều người tài giỏi, chỉ cần cậu cố gắng, cậu đã hơn được rất nhiều người rồi.”
Ôn Tố nâng mắt nhìn về phía cậu, cảm giác lo lắng, trái tim bị gấp thành từng nếp của cô như được cái gì đó nhẹ nhàng xoa dịu, làm phẳng đi. Chỉ là mấy câu đơn giản thôi chứ cũng chẳng có gì.
Khương Lâm Quyện khom lưng, ánh mắt ngang với Ôn Tố, “Cậu nên nghĩ lại xem có phải mình đã cố gắng phấn đấu sai hướng, dùng sai phương pháp rồi không chứ không phải nghi ngờ khả năng của bản thân.”
Dường như Ôn Tố có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Khương Lâm Quyện. Cô thấy giọng nói dịu dàng của thiếu niên cứ như trăng trên trời, vừa sáng vừa dịu dàng, lại còn không làm người ta bị bỏng nữa chứ…
“Với cả, cậu là đồ ngốc à?”
Sao nghe cứ như mắng người ta vậy?
Đột nhiên Ôn Tố cảm thấy mình hơi hâm hâm, cô ngượng ngùng, “Cậu mới ngốc ấy!”
Hiếm khi Khương Lâm Quyện dịu dàng. Cậu quay mặt đi, cổ họng vang lên tiếng cười khẽ. Ôn Tố còn tưởng rằng mình nghe nhầm, làm gì có ai bị mắng mà lại vui vẻ như vậy đâu? Chờ lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì đối phương đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.
…
Do được Khương Lâm Quyện khai thông tư tưởng nên cảm xúc của Ôn Tố ổn định lại rất nhanh. Cô tổng kết ra nguyên nhân làm bản thân không tiến bộ sau đó nghiêm túc phấn đấu hơn. Đôi khi Khương Lâm Quyện cảm thấy mệt mỏi, cậu sẽ không nhịn được quay đầu lại nhìn vẻ nghiêm túc của Ôn Tố.
Cậu cảm thấy cô là sinh vật phát triển mạnh mẽ. Nếu phải dùng câu nào đó để hình dung, có lẽ là “nấm mọc sau mưa” chăng? Chỉ cần được tẩm bổ một chút thôi là có thể phá tan rào cản, sinh trưởng mạnh mẽ.
Đương nhiên ấn tượng này của cậu cũng không kéo dài được bao lâu. Bởi vì tiết cuối của hôm thứ sáu chính là tiết thể dục, thầy thể dục có việc không lên lớp được nên để Thời Tây Sầm sắp xếp cho cả lớp hoạt động tự do. Sau đó Ôn Tố túm chặt lấy tay Khương Lâm Quyện, một hai đòi cậu trốn học cùng mình.
Không chỉ Ôn Tố, mà cả lớp phó thể dục – Thời Tây Sầm – cũng “biết luật phạm luật” đưa Kỷ Phán Phán đi trốn học cùng.
Đương nhiên là Khương Lâm Quyện từ chối. Mười mấy năm cuộc đời cậu chưa từng làm việc này bao giờ. Lấy nguyên tắc của cậu thì cậu không cho phép bản thân mình làm vậy. Vì thế cậu lạnh giọng từ chối, “Không đi!”
“Không được. Làm sao F4 chúng ta có thể thiếu một thành viên được? Nếu vậy thì tổ hợp này không hoàn chỉnh rồi!” Kỷ Phán Phán đi lên.
F4? Tổ hợp gì cơ?
Mí mắt Khương Lâm Quyện nhếch lên, cậu thản nhiên, “Không phải chơi mạt chược.”
Ôn Tố không khỏi phì cười. Cô chống tay lên bàn, cúi người xem Khương Lâm Quyện làm bài tập, “Ai cũng trốn hết rồi, cậu có đi chơi không?”
Khương Lâm Quyện mím môi không nói lời nào nhưng rõ ràng thái độ từ chối không mạnh mẽ như vừa rồi.
Kỷ Phán Phán liếc mắt ra hiệu với Thời Tây Sầm, ý là: Tớ bảo thì cậu ấy từ chối thẳng thừng, người nào đó khuyên thì không nói câu gì, thái độ khác nhau thật đấy!
“Thầy đã bảo là hoạt động tự do rồi, sao cậu lại cứng nhắc như thế chứ? Cậu xem, không phải lớp phó cũng đi rồi sao?”
Ôn Tố lại ngồi về chỗ. Khương Lâm Quyện không đi thì cô sẽ ngồi ở đó liên tục làm phiền cậu. Lúc thì cô túm dây đồng hồ của cậu, lúc thì lại sờ sờ cái bút trên tay cậu. Ngay cả tần suất thở của cô cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cậu.
Khương Lâm Quyện nhịn, cuối cùng chịu thua, “Đi thôi.”
Không hiểu sao mà phần bên dưới rào chắn ở sân bóng rổ bị thủng một lỗ. Chỗ này tạm thời chưa bị các thầy cô phát hiện, bởi thế có không ít học sinh chọn chỗ này để trốn học.
Đây là lần đầu tiên Khương Lâm Quyện biết mấy người họ trốn học từ chỗ này. Cảm giác trải nghiệm chui qua lỗ như lỗ chó này vô cùng mới lạ. Khương Lâm Quyện cau mày, cậu nhìn ba người kia đã nhảy qua rồi mà đứng một mình tại chỗ không biết đang nghĩ gì.
Ôn Tố vươn cái tay trắng nõn của mình qua chỗ Khương Lâm Quyện, “Cậu qua đây.”
Khương Lâm Quyện do dự vài giây sau đó nắm lấy tay Ôn Tố nhảy từ trên xuống. Gió thổi tốc góc áo cậu lên, có tiếng gió vang lên bên tai. Ôn Tố nắm chặt lấy tay cậu, dắt cậu chạy qua ngoài, cứ như khung cảnh xung quanh đang chậm lại hết vậy.
Ngoài đường không có ai làm người ta cảm thấy vừa tự do vừa lo lắng.
Ôn Tố đưa ba người họ đến quán net chơi game. Thời Tây Sầm và Kỷ Phán Phán chẳng bất ngờ chút nào cả, thậm chí hai người còn hưng phấn. Kỷ Phán Phán nói, “Tớ không biết chơi, tí nữa các cậu dạy tớ nhé!”
Thời Tây Sầm lấy tay khoác vai Kỷ Phán Phán, “Gọi anh một tiếng anh trai, anh sẽ tay cầm tay dạy em chơi.”
“Biến!”
Thấy Khương Lâm Quyện đứng yên tại chỗ, Ôn Tố tò mò nhìn qua, “Cậu sao thế? Cậu yên tâm, tí nữa cậu không gọi tớ là chị tớ cũng dạy cậu.”
Hai người bên cạnh không nhịn được nở nụ cười. Thời Tây Sầm trêu ghẹo, “Rõ ràng Quyện thần không định vào game. Trước đó không phải tớ chưa từng đưa cậu ấy đi chơi, nhưng mà cậu ấy chẳng chơi chút nào.”
Kỷ Phán Phán cố ý nói, “Cậu không dám chơi hả? Hay là do không có tài năng trong việc chơi trò chơi này…”
Nhìn bên ngoài thì Ôn Tố bảo vệ Khương Lâm Quyện, nhưng thật ra cùng một giuộc với hai người còn lại, hùa theo, “Các cậu thì biết gì? Quyện thần đang sợ mình xuất sắc quá sau đó làm các cậu tự ti đấy!”
Khương Lâm Quyện: “……”
Nếu cậu biết trốn học để ra quán net chơi game thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ nhận lời Ôn Tố.
Mở máy xong, Khương Lâm Quyện nhìn màn hình như có suy nghĩ gì đó. Cậu chưa từng chơi trò này, vì thế cậu chẳng hiểu gì về quy tắc và thao tác của trò chơi.
Ôn Tố nói qua về luật chơi cho Khương Lâm Quyện, sau đó mở bản đồ luyện tập ra để cho Khương Lâm Quyện luyện tay cho quen. Khương Lâm Quyện chơi thử, bên tai vang lên tiếng đánh yêu ve vãn của Kỷ Phán Phán và Thời Tây Sầm. Lực chú ý của cậu bị tiếng đó hấp dẫn, sau khi lấy lại tin thần thì trên tay cậu có thêm một bàn tay.
Ánh mắt Khương Lâm Quyện co lại, phần da thịt tiếp xúc cứ như bị bỏng, “Cậu làm gì đấy?”
“Tay cầm tay dạy cậu chơi đó!”
Ôn Tố cách Khương Lâm Quyện rất gần. Hình ảnh hai tay chồng lên nhau trông rất mập mờ. Thế mà giọng điệu của cô lại rất vô hại, cứ như mình chưa làm gì vậy. Thậm chí còn ra vẻ không có chuyện gì dạy Khương Lâm Quyện chơi.
Yết hầu Khương Lâm Quyện lên xuống, ánh mắt đặt trên màn hình nhưng đầu óc không biết đã đi chỗ nào rồi.
Do làm mặt Khương Lâm Quyện xuất hiện biểu cảm này nên Ôn Tố cảm thấy sung sướиɠ. Sở dĩ ngày nào cô cũng muốn làm một số chuyện “quá mức” chẳng qua là muốn nhìn dáng vẻ ngơ ngác này của Khương Lâm Quyện. Bây giờ mục đích đã đạt được, cô vừa định bỏ tay ra thì đột nhiên Khương Lâm Quyện lại trở tay, nắm chặt lấy tay cô.
Ôn Tố hơi bất ngờ nhìn Khương Lâm Quyện. Cô dùng sức bỏ tay ra nhưng lại không bỏ được.
Giọng nói thiếu niên hơi khàn, không chút mờ ám, “Tiếp tục đi.”