Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Minh An

Lúc Khương Lâm Quyện cầm hoành thánh về, thợ làm tóc đang đứng sau lưng Ôn Tố giúp cô chỉnh tóc lại, trong miệng ông còn nói, “Bạn trai cháu đối xử với cháu tốt thật, hâm mộ mấy cặp yêu nhau từ thời đi học như mấy đứa quá, vừa đi học vừa có thể yêu đương được.”

“……” Khương Lâm Quyện ho một tiếng, cậu cũng lười giải thích, “Xong rồi?”

“Ừm.”

Sau khi tóc Ôn Tố nhuộm đen lại, Khương Lâm Quyện cảm thấy nó vừa mắt hơn nhiều. Ôn Tố trả tiền xong thì cầm lấy hoành thánh nóng hổi trong tay Khương Lâm Quyện, “Thơm quá!”

Trên đường về trường, hai người gặp nhiều cặp đôi đang trộm yêu đương với nhau. Thậm chí trong đó có một cặp mà bạn nam đang ấn bạn nữ trên tường để hôn, tư thế của hai người họ giống y như tư thế ngày đó Ôn Tố ép Khương Lâm Quyện vào tường vậy. Lòng bàn tay Khương Lâm Quyện đổ mồ hôi, đột nhiên cậu bước nhanh hơn một chút.

“Sao tự dưng cậu đi nhanh thế? Đi từ từ thôi, chờ tớ với!”

Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố xuống dưới ký túc xá, lại nhìn thấy một cặp đang anh anh em em. Gân xanh trên thái dương Khương Lâm Quyện giật giật, “Cậu mau lên đi. Ngày mai nhớ tới nhà tôi học bù.”

Ôn Tố lại nổi lên ý xấu. Cô cười tủm tỉm hỏi, “Trong nhà chỉ có mình cậu thôi à?”

Giọng điệu này của cô cứ như là nếu nhà không có ai thì cô sẽ làm gì đó. Khương Lâm Quyện không chịu nổi nữa, cậu quay đầu đi, “Còn có mẹ tôi. Mai sẽ ôn Toán trước, cậu nhớ mang sách giáo khoa đi.”

“Cậu yên tâm đi, tớ có phải người cẩu thả đến mức đến sách giáo khoa cũng quên mang đâu?”

Đương nhiên Khương Lâm Quyện cảm thấy Ôn Tố là người như vậy. Sau khi cậu nói xong, định rời đi thì nghe thấy bạn nữ đứng cạnh ký túc xá nói với bạn trai mình, “Cậu nhìn bạn trai người ta kìa, chẳng dính người chút nào cả. Sao cậu phiền vậy?”

“Hôn thêm cái nữa đi!”

Khương Lâm Quyện: “……” Đáng buồn cho một thế hệ trẻ.

Ôn Tố cầm hoành thánh về ký túc xá. Hoàng Thiến cùng một bạn cùng phòng khác đã về nhà, trong ký túc xá chỉ còn một bạn nữ nhà xa nên không về. Cô ấy cũng không dám nói chuyện với Ôn Tố. Nghe được tiếng cửa mở ra, cô nàng đang nằm trên giường trở mình tiếp tục chơi điện thoại.

Ôn Tố ngồi trước bàn ăn hoành thánh. Nước dùng ăn rất ngon, nhưng cô quên không bảo Khương Lâm Quyện bảo cửa hàng cho thêm chút giấm. Cô rất thích ăn chua, nước canh món gì cũng muốn bỏ thêm giấm vào.

Ăn được một nửa thì bạn cùng phòng của cô gọi điện thoại. Nghe cô ấy làm nũng với ba mẹ mình, cái thìa trong tay Ôn Tố dừng ở giữa không khí, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu, cứ như ngực bị khoét mất một mảng.

“Con nhớ mẹ sắp chết luôn rồi! Mai mẹ nhớ nấu món ngon cho con đó!”

Ôn Tố mở ngăn kéo ra lấy tai nghe đeo lên, âm thanh bên ngoài cũng nhỏ đi hơn nhiều. Bạn cùng phòng đang gọi điện thoại nghĩ rằng cuộc nói chuyện của mình ảnh hưởng đến Ôn Tố, sợ Ôn Tố tức giận nên cô nàng cũng đeo tai nghe lên, nhỏ giọng tiếp tục làm nũng.

Không khí sáng cuối tuần vô cùng trong lành, trong trường ngập mùi hoa quế. Ôn Tố đi từng bước từng bước một. Một lúc sau, cô tới cửa nhà Khương Lâm Quyện. Cô giơ tay gõ cửa, không lâu sau Khương Lâm Quyện mở cửa ra. Cậu không mặc đồng phục mà mặc một áo polo đơn giản màu xám trên người.

Ôn Tố cười, hai mắt cô cong cong như mảnh trăng non. Cô bất ngờ ghé vào trước mặt cậu, “Tớ tới đúng giờ chứ?”

Cằm Khương Lâm Quyện banh ra, đầu ngón tay đang cầm lấy tay nắm cửa dần trắng bệch, “Vào đi.”

Sau khi Ôn Tố đi vào thì tiện tay ném cặp sách lên sô pha. Nhìn phòng khách vô cùng yên tĩnh, cô hỏi, “Hôm nay cô không ở nhà à?”

Khương Lâm Quyện nhớ tới lời đêm qua mình nói với Ôn Tố, sợ cô hiểu lầm, “Mẹ tôi ra ngoài chơi mạt chược.”

Ôn Tố gật đầu, cô định ngồi nghỉ một lát nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khương Lâm Quyện để sách vở lên trên bàn. Cậu ngồi rất thẳng, vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của cậu hiện ra dưới ánh đèn. Nhìn thấy Ôn Tố không động đậy thì cậu nâng mắt nhìn cô, ý bảo cô đi qua.

Ôn Tố lôi quyển sách giáo khoa mới tinh, còn giả vờ giả vịt lấy thêm cả vở với bút ra nữa. Cô chống má, dùng ánh mắt để ghi nhớ dáng vẻ của Khương Lâm Quyện. Thấy vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, cô không nhịn được tiếp tục trêu chọc cậu, “Yêu đương với học sinh ưu tú như cậu chắc chán lắm nhỉ?”

Cây bút trên tay Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút, sau đó cậu lạnh lùng liếc nhìn Ôn Tố một cái, “Giở sách trang hai mươi sáu.”



“Ồ.”

Ôn Tố tiện tay giở sách đến trang hai mươi sáu. Trên đó chẳng có một vết gì cả, còn sạch hơn cả mặt cô nữa. Trong vở ghi cô cũng trắng trơn chẳng có gì. Nội dung học ở cấp ba khá khó hiểu, cô cứ như này chắc học cũng chẳng hiểu gì.

Khương Lâm Quyện ngồi cạnh cô, cậu mở sách ra định giảng bài cho Ôn Tố. Nhưng tâm trí Ôn Tố chẳng hề đặt lên việc học chút nào, “Tí nữa cô về hả? Không phải bây giờ chúng ta đang tận hưởng thế giới hai người đó chứ? Tớ còn chưa chuẩn bị xong đâu!”

“……”

“Thầy Khương à, dáng vẻ này của cậu nghiêm túc thật đó. Nhưng mà tớ thích!”

“……”

Mãi mới được nghỉ một lát. Khương Lâm Quyện vừa nói một phần trong bài xong thì Ôn Tố lại bắt đầu, “Thầy Khương à, cậu cách tớ xa như thế thì sao có thể truyền bá tri thức được? Tớ có ăn cậu đâu? Cậu sợ cái gì cơ chứ?”

Cuối cùng Khương Lâm Quyện cũng không thể nghiêm túc giảng bài được nữa. Mùi hoa nhài nhàn nhạt cứ quanh quẩn bên chóp mũi cậu làm cậu lại cách xa Ôn Tố thêm một chút. Cứ như Ôn Tố đầm lầy vậy, rơi xuống là không thể khống chế được.

Thấy cô còn định nói gì thêm, Khương Lâm Quyện bỏ bút xuống, nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Ôn Tố.”

Cậu gọi đầy đủ tên cô. Dường như cậu giận thật.

Yết hầu Khương Lâm Quyện giật giật, cái nốt ruồi kia vẫn mê người như vậy, “Tôi giúp cậu hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, nhưng đây không phải nghĩa vụ của tôi. Cậu làm vậy có thấy mình hơi quá đáng quá không? Tôi gọi cậu tới là muốn học cùng cậu, chứ không phải làm mấy thứ linh tinh. Hy vọng cậu đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Phải nói là tên đầu gỗ này giận lên trông cũng khá dọa người.

Ôn Tố chớp chớp mắt, đầu hàng ngay lập tức, “Được được được, cậu đừng giận, tớ không nói nữa là được.”

Cô ngoan hẳn lên, không khıêυ khí©h cậu như ngày thường nữa. Sự thay đổi này của cô làm Khương Lâm Quyện hơi bất ngờ. Ngược lại sau khi xụ mặt nói xong, thấy Ôn Tố nhận sai, trong lòng Khương Lâm Quyện lại cảm thấy hối hận. Cậu cảm thấy vừa rồi mình hơi nặng lời quá, nhưng không tiện nói gì thêm.

Ôn Tố cũng hiểu rõ tính cậu nên mới quyết đoán nhận sai. Cô biết Khương Lâm Quyện có yêu cầu rất cao về đạo đức với bản thân, bình thường sẽ không nói nặng lời với người khác. Nhưng nếu chạm phải lông cậu thì cậu sẽ giận thật, nhưng xong việc cậu sẽ hối hận.

Thấy cậu mất tập trung, Ôn Tố lấy cái bút trong tay chỉ chỉ vào sách giáo khoa, “Thầy Khương, cậu nói lại chỗ này cho tớ nghe đi. Giờ tớ nghe nghiêm túc rồi.”

Cánh tay ấm áp của cô gái không cẩn thận chạm vào cậu một chút. Chỗ da bị tiếp xúc kia cứ như bị bỏng vậy, Khương Lâm Quyện bị nóng, cậu lập tức để tay ra chỗ khác, cách xa cô hơn một chút.

Hình ảnh học bù yên bình được kéo dài đến giữa trưa. Lúc về nhà, Kiều Phức thấy hai bạn nhỏ ngồi học nghiêm túc với nhau, vẻ mặt bà vô cùng vui mừng, “Mẹ đi nấu cơm, hai đứa ngồi nghỉ một lát đi.”

Bà vừa đeo tạp dề vừa hỏi, “Hôm nay học như nào? Có mệt không?”

Khương Lâm Quyện không nói gì, Ôn Tố cười đáp lại, “Anh Quyện giỏi lắm, cháu nghe hiểu hết!”

Ôn Tố vào trong bếp định hỗ trợ nhưng cô lại bị Kiều Phức đuổi ra ngoài. Ôn Tố không còn cách nào khác, đành phải đứng ở cửa bếp nói chuyện với Kiều Phức, “Cô ơi, cô chơi mạt chược thắng được nhiều tiền không?”

Kiều Phức nghe thì mừng ra mặt, “Hôm nay số đỏ, cô chơi tốt lắm.”

Nói rồi bà kể hết quá trình thắng tiền của mình cho Ôn Tố nghe.

Kỳ lạ thật. Khương Lâm Quyện thấy hai người nói chuyện vui vẻ thì có ảo giác như mình mới là người ngoài. Cậu ngơ ngác, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ôn Tố đang chớp chớp mắt nhìn mình. Dáng vẻ cô vừa nghịch ngợm vừa tràn đầy sức sống, như hoa sơn trà không phai màu đỏ sau ngày mưa vậy.

Buổi chiều, Khương Lâm Quyện tiếp tục giảng bài cho Ôn Tố. Với cậu thì mấy bài này không được coi là khó, nhưng sợ Ôn Tố nghe không hiểu nên cậu giảng từng ly từng tí một. Ôn Tố ngước mắt nhìn cậu, thoáng nhìn qua hàng mi dài của cậu. Nhìn qua người cậu rất lạnh, nhưng đến gần có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể cậu, làm người ta cảm thấy rất mâu thuẫn.

Khương Lâm Quyện còn chưa nói hết một trang, Ôn Tố đã chen vào, “Học chán quá, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Khương Lâm Quyện mím môi, “Không được.”

“Nào nào. Cho tớ đi đi, cậu bảo gì tớ cũng làm.”



Khương Lâm Quyện không tin, cậu lấy sách bài tập ra đưa Ôn Tố, “Làm đúng hơn 80% thì cho cậu ra ngoài chơi.”

Ôn Tố cầm bút nghiêm túc làm bài. Trong sách bài tập có mấy bài cơ bản, cũng có cả vài bài nâng cao. Nhưng gần như buổi sáng cô đã nghe giảng xong hết rồi, hơn nữa cô còn có một ít gốc, vì thế cô làm một lúc là xong. Khương Lâm Quyện nghĩ cô viết linh tinh, lấy bút ra định sửa, nhưng không ngờ cô làm đúng hết phần cơ bản, chỉ còn bài cuối quá khó nên cô không làm nữa.

Cậu mím môi, thay đổi ấn tượng của mình với Ôn Tố. Tuy rằng không muốn nhưng cậu nói lời giữ lời, vì thế cậu bỏ bút xuống, “Cậu ra ngoài chơi đi.”

Ôn Tố chỉ hận không thể nhảy cẫng lên ăn mừng. Học bù chẳng khác gì ngồi tù cả. Nếu không phải thầy giáo đẹp thì cô đã vượt ngục từ lâu rồi. Ôn Tố định đi nhưng thấy Khương Lâm Quyện không động đậy gì, cô chớp chớp mắt, “Đi thôi!”

“?” Khương Lâm Quyện cau mày, vẻ mặt cậu khó hiểu, “Đi gì?”

“Đi gì mà đi gì? Tớ bảo ra ngoài chơi là ra ngoài chơi cùng cậu đó, đi một người thì chán lắm, chẳng vui chút nào cả.” Ôn Tố đi qua, giữ chặt cánh tay cậu, “Tớ không có bạn. Người nhiệt tình như cậu chắc hẳn sẽ không bỏ mặc tớ chứ?”

Khương Lâm Quyện: “……” Cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

Cuối cùng Khương Lâm Quyện vẫn bị Ôn Tố tóm tới công viên trò chơi. Cuối tuần nên hơi đông người, Khương Lâm Quyện đi phía sau cô, xung quanh là rất nhiều người. Cô hưng phấn đi mua vé vào cửa, sau khi vào thì cô nhảy nhót lên tàu lượn siêu tốc ngồi. Khương Lâm Quyện chỉ lạnh lùng đứng một bên, chẳng định chơi chút nào.

Mắt Ôn Tố đảo qua đảo lại, cô cười hỏi cậu, “Không phải cậu sợ độ cao đó chứ?”

“Ai sợ chứ?”

Để chứng minh mình không sợ độ cao, Khương Lâm Quyện cùng Ôn Tố lên ngồi chơi tàu lượn siêu tốc. Lên xong cậu mới nhận ra mình đã trúng kế khích tướng của Ôn Tố. Đúng là cậu không sợ độ cao, nhưng người vừa mới khıêυ khí©h cậu lại rất sợ. Sau khi xuống dưới, Khương Lâm Quyện nhìn cô một cái, “Lần sau có còn ngồi nữa không?”

“Đương nhiên là có rồi! Ngồi cái này kí©h thí©ɧ thật sự luôn!”

Đây chính là điển hình của đồ ham ăn ham chơi.

Sau khi chơi xong mấy trò, Ôn Tố đòi đi nhà ma. Trên mặt Khương Lâm Quyện viết to hai chữ “không muốn”, thấy Ôn Tố há miệng, cậu biết cô định dùng chiêu vừa rồi. Khương Lâm Quyện im lặng vài giây, cuối cùng cậu cúi đầu nhận thua, đi theo Ôn Tố vào trong.

Ánh đèn bên trong nhà ma rất tối để xây dựng ra bầu không khí đáng sợ. Trong đây có rất nhiều NPC* vẽ những hình vẽ kinh dị trên mặt. Lúc hai người mới vào thì không sao, nhưng đi được nửa đường đột nhiên có một NPC nhảy ra giữa đường dọa. Ôn Tố sợ, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Khương Lâm Quyện, “Sợ quá!”

*NPC: các bạn cứ hiểu như là những nhân viên làm việc trong nhà ma, đóng vai ma, quỷ,… để đi dọa những người vào chơi nhà ma nha!

Khương Lâm Quyện đứng im tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi với một bạn nữ như này, thái dương cậu giật giật, “Buông ra.”

“Không buông đâu. Đáng sợ quá!”

Khương Lâm Quyện vươn tay, định bỏ tay Ôn Tố ra nhưng lực tay của cô rất lớn, hơn nữa tay cậu còn bị cô ôm trong ngực, cảm xúc mềm mại kia làm cậu không xuống tay được.

Tai Khương Lâm Quyện đỏ bừng, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ nguyên biểu cảm ghét bỏ và cạn lời.

Ôn Tố khóc chít chít chít, cố ý làm trò trước mặt những người khác, “Làm gì có ai làm người yêu với nhau mà đi nhà ma không nắm tay nhau đâu? Cậu cũng qua loa với tớ quá rồi đó, lại còn bảo tớ buông ra nữa chứ?”

Khương Lâm Quyện nhíu mày, “Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”

Hai người cứ thế mà đấu võ mồm với nhau. Tuy rằng phần lớn đều là Ôn Tố lên án Khương Lâm Quyện, nhưng NPC đóng vai ma đi qua dùng hết kinh nghiệm nghề nghiệp cũng chẳng dọa được hai người chút nào. Cố gắng làm việc như vậy, thế mà lại bị đôi người yêu tỏa ra mùi yêu đương chua loét bơ đi.

Có thể tôn trọng ma một chút được không?

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng là anh Quyện bị ăn đến không còn một mảnh xương QAQ

Ma: Tôi không thèm ăn cơm tró này đâu huhuhu!
« Chương TrướcChương Tiếp »