Người mở khoá vừa nhiệt tình vừa sảng khoái, kiêu ngạo nói cho Đường Phương, loại khóa cũ này một phút anh ta có thể mở ra, tuyệt đối không phá hư tâm khóa.
Chưa đến một phút, cửa phòng 102 đã thất thủ. Đường Phương và ông Đường Tư Thành hai mặt nhìn nhau.
Đưa mắt nhìn bóng lưng người mở khóa, ông Đường Tư Thành lẩm bẩm một câu: "Muốn chết à, trách không được ăn trộm tùy tiện vào. Con nhớ phải đổi sang khoá mật mã vân tay đấy." Vừa phàn nàn vừa trả 120 tệ, đáng lẽ là khách thuê phải trả.
Đường Phương vừa đóng cửa lại, lại nghe thấy ông Đường Tư Thành hô lên: "Này, xin hỏi có người ở đây không? Tôi là ông Đường chủ nhà."
Đường Phương phụt cười ra tiếng: "Cha, trước đó nạy khóa cha không hỏi hiện tại mới hỏi?"
Lạch cạch, phòng 102 sáng lên.
Đường Phương cũng không nhúc nhích.
Trong phòng trắng xoá sạch sẽ, gần như không nhìn ra dấu vết có người ở.
Đường Phương liếc phòng bếp theo kiến trúc mở lò nướng Smeg màu bạc, máy rửa chén, còn có tủ lạnh cửa đơn phục cổ. Bàn lát đá cẩm thạch trắng, hai chiếc ghế dựa màu trắng chair-one (*) yên lặng đứng yên, đường cong chạm rỗng trên ghế giao nhau được ngọn đèn phản chiếu trên mặt đất, hiện đại như xuyên qua gần trăm năm ánh sáng, vỗ về từng tấc da thịt sàn nhà bóng loáng trơn bóng.
Ông Đường Tư Thành chấn động: "Sao khách thuê lại phá tường! Lúc ấy chỉ nói là trát tường thay đổi một chút thôi mà. Trách không được người cũng biến mất, cậu ta gây ra họa lớn rồi!"
Đường Phương thở dài: "Anh ta có bệnh."
Bệnh còn không nhẹ, nộp mười hai nghìn tiền thuê một tháng, lại tiêu một trăm nghìn đại dương cho phòng bếp nhà người ta. Dù chỉ sống một ngày, cũng không chịu chấp nhận bất kỳ một chi tiết thừa thãi nào. Đường Phương vô cùng có cảm tình đối với người bệnh này.
Cô là người yêu thích nấu ăn, đây là Dream Kitchen của cô. Ở trong nhà cô, lại không phải của cô.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ tếch tầm 2m vô cùng đẹp mắt, cô chắc chắn cũng huỷ đi bức tường kia.
Nghĩ đến khách thuê đi rồi phòng 102 bị đánh về nguyên hình, tim Đường Phương đều nhỏ máu.
Xác nhận qua trong phòng không có người cũng không có thi thể, hai cha con cẩn thận đi ra ngoài khoá lại cửa.
Đường Phương cầm điện thoại của cha, nhắn số điện thoại và wechat của mình cho khách thuê.
Ông Đường Tư Thành dậm chân: "Tai sao chúng ta phải giao tiền lắp đặt thiết bị cho cậu ta? Cậu ta tự tiện trái với điều ước hủy tường lắp đặt thiết bị, may mà không có người báo cáo, con có biết kiến trúc lịch sử ưu tú không thể dùng loạn, chẳng những phải khôi phục nguyên dạng còn bị phạt tiền."
Đường Phương thở dài, phòng ở bị hủy tường còn sửa chữa qua, công nhân điện nước thợ hồ tối thiểu ra ra vào vào hai ba tháng, ông cụ nhà mình lại hoàn toàn không biết gì cả chỉ để ý thu tiền thuê, tâm thực rộng rãi.
"Không bỏ được con sao bắt được sói, nhìn anh ta cũng là người có tiền nói không chừng sẽ bỏ ra đấy. Ngày mai con sẽ đi hỏi cục quản lý bất động sản và khu phố một chút xem có phê duyệt hồ sơ lắp đặt thiết bị hay không." Đường Phương trong lòng biết rõ một khi liên lụy tới chuyện thế tục rườm rà là không trông cậy được vào cụ nhà.
Cửa sắt cót két một tiếng, một đôi tình nhân trẻ tuổi nói chuyện đi đến. Hai bên đều sững sờ, cẩn thận liếc nhau, khẽ gật đầu, Đường Phương nghiêng người để cho bọn họ đi trước.
Ra cửa, bên ngoài cửa sắt có hai chiếc xe đạp trắng ngừng lại.