Chương 8: Bánh bao súp (4)

Đường Phương đi lên lầu.

Căn hộ 202 nhà bếp và những phòng khác chung nhau, chỉ có 28 m². Năm đó ông ngoại Đường Phương dùng hai thỏi vàng mua lại, làm khuê phòng cho bà Phương Thụ Nhân, cũng là nơi Đường Phương lớn lên từ nhỏ, bây giờ là phòng chứa đồ.

Đèn sáng, Đường Phương dẫm lên một đống rèm cũ, bước không nổi nữa, trong phòng chất đầy đồ dùng cũ trong nhà, mùi tro bụi ẩm ướt đập vào mặt. Một bồn cầu trí tuệ nhân tạo bên cạnh tủ, toét miệng cười với Đường Phương.

"Cha! Cha giữ lại cái bồn cầu này làm gì thế?" Đường Phương có chút muốn ngã lịm rồi.

"Ngộ nhỡ khách trọ muốn mang đồ của mình đi, chẳng phải cái này sẽ có tác dụng sao? Cha cũng đã tiêu độc ba lần, sạch sẽ cũng chỉ đến thế mà thôi." Ông Đường Tư Thành cảm khái: "Hay là mang bồn cầu nhập khẩu Nhật Bản mẹ con mang về, còn chỉnh được cả nhiệt độ nữa."

"Cha thật sự là em gái yêu bồn cầu..." Đường Phương quyết định: "Nếu thật sự không được, thì con ở gian phòng này."

"Nói linh tinh!" Ông Đường Tư Thành lại càng hoảng sợ: "Buồng vệ sinh đều không có, ở như thế nào? Con chờ một chút, qua mấy ngày nữa khách trọ không giao tiền thuê nhà cha sẽ báo cảnh sát."

"Ha ha. Cảnh sát ư? Ngộ nhỡ mẹ biết thì làm sao bây giờ?"

"Đừng nóng vội, còn phải nghĩ cách."

Hai cha con lộn trở lại dưới lầu, gặp được người môi giới bất động sản mặc âu phục đen.

"Ông Đường, cô Đường, xin lỗi. Tôi đã đến rất nhiều lần, nhưng không gặp được khách thuê." Anh ta còn sầu muộn hơn so với ông Đường Tư Thành: "Tôi cũng đã hỏi bộ phận pháp lý công ty, hiện tại không vào ở được, khách thuê còn tiền đặt cọc, cũng không thiếu nợ thuê, phải chờ một chút. Tốt nhất có công an ra mặt mới chuyển được vào."

Không đợi Đường Phương mở miệng, anh ta lại vẻ mặt thành khẩn khuyên bảo: "Nhưng mà ông Đường, chúng tôi có một khách nhìn trúng chỗ này, muốn thuê phòng 102 mở phòng trà, đưa ra giá rất cao. Tiền thuê có thể lên đến mười nghìn, thanh toán theo từng năm, sẵn sàng ký dài hạn, ông có muốn cân nhắc chút hay không?"

Ông Đường Tư Thành liên tục lắc đầu, anh ta vẫn kiên trì. Đường Phương trao đổi số điện thoại di động với anh ta: "Cha tôi lớn tuổi, ông cụ chạy tới chạy lui quá cực khổ, chuyện phòng ở tìm tôi là được rồi. Thôn Vũ Cốc không cho phép dùng phòng kinh doanh, anh cũng đừng phí tâm."

"Vâng, làm phiền chị Đường rồi, thuận tiện thêm wechat chứ?"

"Không quá tiện, có việc cứ gọi điện thoại." Đường Phương nhìn kỹ đối phương, cũng tầm hai bảy hai tám, dựa vào cái gì gọi cô là chị chứ.

Đuổi anh ta đi, Đường Phương tìm số của người mở khoá hai tư giờ, hẹn đến mở khóa.

"Đường Đường, con muốn làm gì vậy?"

"Vào xem."

"Không tốt đâu. Tự ý xông vào nhà dân..."

"Đó là chỗ ở của con. Hoặc là con gọi cho 110 nói nghi ngờ khách thuê xảy ra chuyện?"

"Càng không tốt! Không phải không có mùi lạ sao?"

Đường Phương thở dài, nhắc nhở ông cụ đồng chí giác ngộ cao: "Đã lâu không gặp thì sao? Chúng ta kịp thời làm quần chúng báo án á?"

Ông Đường Tư Thành im lặng, lại nghĩ tới một chuyện: "Con cho môi giới dãy số kia, nhớ kĩ số không biết thì đừng tiếp, tất cả đều sẽ hỏi con có muốn bán hay mua nhà không đấy. Còn sẽ có cả bên Hải Nam gọi tới, vừa nghe sẽ bị trừ rất nhiều tiền điện thoại."

Đường Phương gật đầu, cô đã từng nghe Lâm Tử Quân nhắc đến, tin tức từ khách hàng có thể thu lợi từ nhiều phía, có thể bán hơn vạn lần, tuyệt đối là lãi ròng.