Chương 6: Bánh bao súp (2)

"Chồng có thể không cần, cô ấy thì không thể bị nạy ra. Tớ nhận tặng máy lọc không khí Blueair."

Lâm Tử Quân cười ha ha: "Nhà giàu vừa ra tay đã biết là có của hay không, có phải nhà máy của ông chủ Ngô kiếm được rất nhiều hay không?"

Diệp Thanh gửi lại môt giọng nói: "Cái rắm! Đường Đường à! Đây chính là tiền thức ăn tớ bớt xén mỗi ngày đấy, trăm phần trăm tự trả tiền! Quà cáp không nặng bằng tình ý, nhớ dùng mỗi ngày. Tớ đi đón con đây, có rảnh tớ vào thành ăn cơm trưa. Tốt nhất ăn được cơm cậu làm. Vùng quê nghèo chúng tớ không mời các cậu tới được."

"Chúc mừng, có ca trực, hẹn tối nay." Thẩm Tây Du tốt nghiệp đại học y hiếm khi kịp thời theo vào.

Dòng chữ "Bác sĩ Thẩm khổ cực" lập tức chỉnh tề nhảy ra.

Duy nhất không lên tiếng là Tần Tứ Nguyệt ở Chicago xa xôi, Đường Phương cảm thấy Tần ô bà im ắng, rất tốt.

***

Bà Phương Thụ Nhân in danh sách ra, cầm bút đỏ đánh dấu mấy câu: "Điều hòa máy giặt quần áo và máy nước nóng, cha mẹ. Quân Quân và đám Thanh Thanh tặng gì con phải nhớ kỹ, mấy đứa các con dù thân thế nào, nhưng nhân tình tóm lại đều phải trả đấy."

Thái hậu quay đầu lại dặn dò ông Đường Tư Thành: "Lão Đường, đợi liên lạc xong với khách trọ thì dẫn Đường Đường đi xem, nên sơn tường thì sơn, nên đổi cửa sổ thì đổi, sàn gỗ đã cũ nhiều năm, Đường Đường muốn đổi cũng đổi đi. Đã muốn ở thì ở cho thoải mái chút, đừng nên tiết kiệm món tiền nhỏ, cũng không cần vội vã chuyển. Lão Đường, ông đã hẹn với khách trọ chưa?"

Ông Đường Tư Thành ừ hai tiếng.

Bà Phương Thụ Nhân lấy ra một đống đồ: "Phải trả lại tiền đặt cọc cho khách trọ, ba vạn sáu, đếm một chút. Đừng để lên tàu điện ngầm mới đếm, kẻ cắp chuyên trộm của loại người già trung thực như ông đấy. Gói Bích Loa Xuân này mang đến cho Lão Lưu, cũng đã là hàng xóm cũ, nhờ ông ấy quan tâm Đường Đường một chút. Mấy bao thuốc lá Trung Hoa là cho bảo an ở cửa, ông quan tâm, người ta sẽ đối tốt với Đường Đường. Con gái ở một mình, an toàn là quan trọng nhất đấy."

Ông Đường Tư Thành cũng không đếm lại, kẹp vào trong túi. Đường Phương cảm thấy cha luôn thất thần, là lạ.

***

Ngày hôm nay hết giờ làm trên đường về nhà, Đường Phương nhận được lời mời uống cà phê, tràn đầy thành ý.

"Đường Đường, cha ở Starbucks bên dưới chờ con."

Kèm theo đó là một bao lì xì 188 tệ, lại là một bao lì xì 188 tệ.

Lúc nhận đươc bao lì xì thứ ba, Đường Phương cảm thấy việc lớn không ổn mây đen che phủ, ông cụ 60 tuổi khó nhịn nɠɵạı ŧìиɧ, tiêu đề cứ thế hiện lên trong đầu cô.

Đối mặt với cốc hồng trà siêu lớn 50% đường, còn bánh trứng kèm lớp phô mai bên trên, Đường Phương cảnh giác ngước mắt.

"Đường Đường, có một tin tốt và một tin xấu, con muốn nghe cái nào trước?" Trên khuôn mặt chữ điền của ông Đường Tư Thành lộ ra vẻ bối rối, xem ra không giống còn có tin tức tốt.

"Tin xấu." Đường Phương nâng trán, cắn một góc bánh.

"Đầu tiên nói trước không thể nói cho mẹ con biết."

Đường Phương nói lời thấm thía: "Loại chuyện này không giấu nổi đâu."

"Cho nên cha mới gửi ba bao lì xì cho con, muốn con nghĩ kế." Ông Đường Tư Thành thẳng lưng.

"Con không quan tâm chuyện người già của cha mẹ." Con mắt Đường Phương mỏi nhừ cay mũi: "Dù sao nếu bên ngoài cha đã có người khác, con sẽ chăm sóc mẹ."

Ông Đường Tư Thành trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc giảm thấp âm thanh xuống hô một tiếng: “Nói linh ta linh tinh! Con nghĩ cái gì đấy!"