Chương 40: Trà lipton (3)

Đường Phương nhìn Trần Dịch Sinh lại bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, cô nhìn đến đầu choáng váng hoa cả mắt.

"Đúng, màu giống của tôi."

"Nói nhảm, đương nhiên là đẹp mắt rồi."

"Mười hai vạn không trả giá. Anh ngại thì tôi lập tức gửi ảnh cho cô Bùi."

"Đúng, bao vận chuyển và lắp đặt. Peter tự mình đi qua giám sát."

Đường Phương nghẹn họng nhìn trân trối, lãi ròng 700%, con buôn Trần Dịch Sinh đầu cơ trục lợi hai đầu này cũng quá đen tối. Nghĩ đến Triệu Sĩ Hành trợn mắt bịa đặt thuê tiếp ba tháng, lại nhìn ghế sô pha màu cam B&B Tufty-Too, một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Đường Phương.

Trần Dịch Sinh cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu không kiên nhẫn: "Anh chuyển mười lăm vạn cho tôi làm gì vậy?"

"Cái trang viên cứt chó của bạn anh, đã nói không nhìn là không nhìn, đồ nhà quê."

"Đến thôn Vũ Cốc mời tôi ăn một bữa cơm? Anh cho tôi là "con vịt" lên sân khấu sao? Bách Phú Cần ở sông Hoài đóng cửa đã bao lâu anh không biết? Anh cho rằng anh là mẹ tôi thay tôi tiếp khách? Anh có biết tôi rất kén chọn không!"

Câu sau nhanh hơn cao hơn câu trước.

Đường Phương dù chán ghét anh ta, cũng không khỏi bật cười ra tiếng, vươn tay che miệng ho hai tiếng, quay sang dựng thẳng tai. Peter mang theo công nhân đi qua vợ chồng Tiểu Tống, cười vẫy tay nói bye bye với cô.

Trần Dịch Sinh dừng chân lại, nhìn Đường Phương: "Một lúc anh ta mua 60 chiếc xe của anh, liên quan gì tới tôi?"

"Ơn cứu mạng?!" Trần Dịch Sinh đột nhiên lại đi vô cùng nhanh, khiến tai Đường Phương ù cả lên.

"Xe hậu cần của các anh đến chậm hơn hai ngày! Tôi lái quá nhanh? Cứu viện từ thị trấn đấy, con đường bảy tiếng đồng hồ các anh đi mười lăm tiếng, là bò đến đấy sao? Lái về lại mất 17 tiếng đồng hồ, còn không biết xấu hổ nói ơn cứu mạng? Moá nó tôi sắp phải uống nướ© ŧıểυ để sống rồi. Có thể ăn tuyết? Đúng nha, sao tôi không nghĩ tới có thể ăn tuyết..."

Trần Dịch Sinh im lặng một lúc.

Đường Phương lấy tay che mặt, không nhịn được cười.

Trần Dịch Sinh rống lên như chuông: "Này, Lão Chương, bây giờ anh tới thôn Vũ Cốc, đến đây, tôi cho anh xem GPS và tuyến đường anh cung cấp, anh tới nói cho tôi biết làm như thế nào tôi mới không rơi vào cái hố tuyết kia! Các người dùng cái gì phá GPS! Tôi sớm nói phải lắp GARMIN—— "

Đường Phương rất khó liên hệ đồ ngốc Trần Dịch Sinh trước mặt với người xin ké thuốc kia.

Rất rõ ràng người này không chỉ có tiền có bệnh da mặt dày, còn là kẻ thích đùa giỡn.

Trần Dịch Sinh lại ngừng lại, nhìn màn hình điện thoại di động, ngẩn người, hỏi Triệu Sĩ Hành: "Anh ta cúp điện thoại của tớ?!"

"Dịch Sinh, cô Đường còn đang chờ ——" Triệu Sĩ Hành khó xử.

Trần Dịch Sinh không để ý tới anh ta, gọi lại.

"Anh ta dám tắt máy!" Anh ta lườm Triệu Sĩ Hành nổi trận lôi đình: "Trên thế giới này có người dám cúp điện thoại của tớ còn tắt máy không nhận? & #@*% "

Đường Phương chỉ nghe ra được mấy câu cuối của anh ta là khẩu âm Tây Bắc.

Triệu Sĩ Hành yên lặng nhìn Đường Phương, Lão Chương không phải là người đầu tiên làm như vậy, cô Đường này còn mắng cho cậu máu chó xối đầu đây này.

Đường Phương làm như không có việc gì đối mặt với Trần Dịch Sinh, khí thế cường đại, mang theo khinh thường không nói gì. Triệu Sĩ Hành cảm thấy cô Đường giống như nguyên soái Mộc Quế Anh trên sân khấu kinh kịch, sau lưng là lá cờ viết bốn chữ to "Liên quan gì tôi".

Trần Dịch Sinh suy nghĩ, thao tác trên màn hình một lát, ngẩng đầu lên giọng từ âm u chuyển sang nhiều mây: "Tớ trả ba vạn cho cậu."

"Hả?" Triệu Sĩ Hành khẽ giật mình.

"Năm ngoái trong cửa hàng 4S của Lão Chương gặp cái gì Ngô ấy, muốn làm cái gì trang viên, trước đó đã mời JAD làm xếp đặt thiết kế, nói như đống shit. Cậu đi Nam Kiều nhìn hiện trường một cái thay anh ta, dứt khoát nhận lấy, vừa vặn tức chết Quý Diên Tùng. Đúng rồi, nhớ mang cả chục túi cà phê trà kẹo ở công ty cậu tới."

Sao có người một tối có thể uống túi trà ngâm đến ba lần thế này... Trần Dịch Sinh phiền muộn nhìn Đường Phương.

Khuôn mặt Triệu Sĩ Hành vốn trắng bệch bỗng nhiên đỏ lên, rất giống chiếc quần đỏ của siêu nhân.

Đường Phương yên lặng nhìn Trần Dịch Sinh, lượng tin tức quá lớn cô phải xử lý một chút.

Ông chủ Ngô nhà Diệp Thanh, hàng năm đều mua xe thưởng cho cán bộ, đám bạn anh ta cũng rất trâu bò~~ nhà xếp đặt thiết kế, ở nước ngoài còn chưa trở lại. Hoá ra người này họ Trần tên Dịch Sinh. Thượng Hải không khỏi cũng quá nhỏ rồi.

Mà Quý Diên Tùng trùng hợp là khách hàng của Lâm Tử Quân. Lâm Tử Quân từng cầm một tờ tạp chí nói cho cô biết: Người này đã kết hôn có con, tướng mạo trung bình, thạc sĩ đại học kiến trúc Top 5 thế giới, nhà thiết kế Top 3 trong nước, giành được rất nhiều giải thưởng, còn xuất bản sách, vậy mà lại tán tỉnh cô ấy ở cửa WC.

Mặt người dạ thú cặn bã nam. Đường Phương nhớ rõ Lâm Tử Quân đánh giá như thế, bởi vậy ấn tượng vô cùng khắc sâu.

Lại cúi đầu nhìn túi trà nổi lơ lửng trong cốc thủy tinh, Đường Phương ngẩng đầu nhìn Trần Dịch Sinh thuận tay lấy trà từ Triệu Sĩ Hành, giáng một gậy chết tươi một thuyền nhà thiết kế:

Một đám chó má sụp hố cát, không, là bãi cát.