Bọn chuột nhắt có tật giật mình! Cũng nên để cho bọn ho biết rõ cử động ba thước trên đầu có thần linh. Đường Phương nhẩm lại những điều mục cần đàm phán với Trần Dịch Sinh qua một lần, dựa vào nguyên tắc an toàn đầu tiên, nói đại khái với vợ chồng Tiểu Tống, nhờ hai người bọn họ ở lại tính toán cũng như hỗ trợ cô.
Chồng Tiểu Tống lại xắn tay áo cao lên hơn chút, tràn đầy hào khí: “Cô Đường! Cô yên tâm.”
Tiểu Tống từ trong đống lẫn lộn tìm ra một cái thanh treo rèm cửa, nắm ở trong tay xoay vài cái, kiên định gật đầu với Đường Phương, chỉ thiếu không hô một tiếng “Sư phụ, có Lão Tôn đây!”
Sau khi bận rộn môt lúc, qua lại phòng 202, đống đồ dần biến mất khỏi cửa sắt.
Đường Phương thấy chuyển đã tương đối, xoay người thấy Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành lại xuất hiện ở cửa lớn, đang nhìn cô không biết nói gì. Môt đống ngọc phỉ thuý vô cùng đẹp có lẽ đã chuyển vào toàn bộ, tương lai có thể sẽ biến thành một phần của 102. Đường Phương bảo vợ chồng Tiểu Tống để ý, chính mình đi nhanh tới.
“Triệu Sĩ Hành?” Đường Phương xốc mũ áo gió vận động lên, hỏi anh Triệu trông đứng đắn trung thực lại luôn mơ hồ.
“Đường —— cô Đường?” Triệu Sĩ Hành chột dạ vươn tay, không nhịn được lén liếc Trần Dịch Sinh. Trần Dịch Sinh chỉ cười tò mò dò xét Đường Phương từ trên xuống dưới.
Tay Đường Phương mang theo mưa phùn hơi lạnh và ẩm ướt, giọng cũng lành lạnh: “Chào anh Triệu, tôi là Đường Phương, lần trước chúng ta đã nói chuyên qua điện thoại.”
Triệu Sĩ Hành cảm thấy ánh mắt cô Đường cặn kẽ chín mươi sáu tựa như dao găm. Nhưng anh ta nói đều là sự thật, chỉ là thời gian mơ hồ, trên thực tế không tính là lừa gạt cô.
Rút tay trở về, Triệu Sĩ Hành cười khan hai tiếng: “Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy.” Anh ta muốn lau hơi nước dính từ bàn tay cô, lại cảm thấy không quá lịch sự, càng thêm bất an. May mà Đường Phương đã chuyển hướng về phía Trần Dịch Sinh.
Trần Dịch Sinh lại giảm thấp âm thanh xuống, vẻ mặt ân cần và đồng tình nói cho Đường Phương: “Cô ướt.”
Thấy Đường Phương lộ ra khuôn mặt đen đầy dấu chấm hỏi, tay phải Trần Dịch Sinh làm ra một hình quả đào giữa không trung, quả đào rất lớn: “Phía sau quần cô ướt mảng lớn như thế này.”
“Nước từ bồn cầu kia.” Trần Dịch Sinh kết luận, ánh mắt đồng tình rơi vào trên quần Đường Phương.
Không có việc gì cậu nhìn chằm chằm vào bờ mông nữ chủ nhà người ta làm gì vậy… Triệu Sĩ Hành yên lặng lui ra hai bước, anh ta còn muốn giữ chút mặt mũi.
Đường Phương cảm thấy mình chỉ cần thở một phát là ra lửa thiêu đốt Trần Dịch Sinh, lại coi như không nghe thấy, hếch cằm về phía tay trái Trần Dịch Sinh đeo thạch cao, như cười như không hỏi: “Nữ thần kinh?”
Trần Dịch Sinh lại cảm giác mình còn thiếu mấy chữ, cười hì hì giơ thạch cao lên: “Điện thoại lừa dối? Tôi có bệnh? Cô mắng tôi bốn câu còn bảo tôi cút. Coi như chúng ta hoà nhau được chứ?.”
Tôi bảo anh cút, anh có cút sao? Đường Phương ôm cánh tay, cười lạnh: “Nghe nói anh bị nhốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ trong đống tuyết âm 50 độ ?” Vậy mà không làm đông lạnh da mặt dày như tường thành của anh.
Trần Dịch Sinh có chút thẹn thùng giật giật mũ lưỡi trai: “Triệu Sĩ Hành ngay cả cái này cậu cũng kể à. Đúng là có chút mất mặt, trong tháng hai tôi không cẩn thận bị nhốt ở vùng ngoại ô Oymyakon, có một hố tuyết, tôi không chú ý, bị lún vào.”
Trong tháng hai? Đường Phương cực lực giảm xuống cảm giác tồn tại của mình liếc Triệu Sĩ Hành.
Triệu Sĩ Hành như một học sinh tiểu học bị bạn học bóc mẽ lời nói dối, không nhịn được còn muốn lấy lại chút mặt mũi, mở to mắt nói với Đường Phương: “Thật ra thấp nhất là xuống đến âm 53 độ đấy.”
Đường Phương cười càng lạnh hơn, lại nhìn lướt qua bên cạnh Triệu Sĩ Hành. Triệu Sĩ Hành ngửa đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt, anh ta chỉ là không nói thời gian cụ thể mà thôi.
Trần Dịch Sinh lại theo đó cung cấp lời chứng minh mình cũng không xui xẻo như vậy: “Thật ra tôi chỉ bị nhốt 55 giờ đồng hồ, hậu cần cứu viện lái xe đến thị trấn mất mười bảy giờ.”
Chậc? ! Đường Phương cảm giác mình vẫn là đánh giá quá thấp độ dày da mặt của hai người này, đang chuẩn bị trực tiếp đi vào chủ đề, Trần Dịch Sinh lại nhìn trong hoa viên, cười vô cùng vô hại: “Bồn cầu dính cô như vậy cũng không cần sao?”
Đường Phương mặt đen lên trừng anh ta.
Trần Dịch Sinh cười tủm tỉm nghiêng người vươn tay: “Nào đến nhà của tôi ngồi một chút? Ngồi xuống rồi trò chuyện.”
“Nhà của tôi.” Đường Phương sửa lời anh ta: “102 là nhà của tôi.”
Trần Dịch Sinh nhún vai, cười đến càng chân thành: “Được, nhà của cô. Chúng ta vào nhà của cô ngồi một chút?”
Mặt Đường Phương càng đen hơn rồi.