Hút chả sặc chút nào, đến khi sắp hút xong, cửa đột nhiên bị Chu Đạo Ninh đẩy ra. Anh cũng không ngạc nhiên, đi đến trước bồn cầu duỗi tay ra, rút đi điếu thuốc trong miệng cô, mở vòi nước ra tiện tay ném điếu thuốc vào trong thùng rác, quay người hỏi cô: "Đề trắc nghiệm cuối cùng hôm nay, đầu tuần mới cho cậu làm, sao vẫn còn sai?"
Ánh trời chiều từ cửa phía tây chiếu lớp màu vàng vào nửa bên mặt anh, lông tơ nhỏ phát ra ánh sáng.
Đường Phương nhớ rõ chính mình lúc ấy rất không có sức lầm bầm một câu "Đã quên" sau đó bỏ chạy, tim đập còn nhanh hơn so với tiết tấu cộp cộp khi xuống thang. Loại cảm giác nai con này đi loạn hiện tại nghĩ lại còn rất đẹp, đáng tiếc đã không còn rồi.
Tối đó Chu Đạo Ninh lần thứ hai cho cô mười đề góc vuông tọa độ và hàm số, làm cô muốn ói. Song nhờ vậy mà bài cuối cùng trong đề thi cấp ba cô không mất điểm nào, thi cao hơn điểm trúng tuyển hai điểm, tiến vào trường trung học cấp ba S.
Đáp án đề thi kia mọc rễ trong đầu cô.
Toàn bộ thời trung học Đường Phương đều có chứng sợ thi, trước ngày thi toán học và vật lý luôn gặp ác mộng, lần lượt từng bài thi, từng đề, trong đầu cô trống rỗng, rõ ràng đều đã học qua, như thế nào cũng xem không hiểu, giải không ra đáp án, gấp đến độ tim đập đầu đầy mồ hôi, thời gian tích tắc trôi qua, giống như tiếng chuông ở toà nhà hải quan. Cô vội vàng ghi đáp án xuống. Lúc tỉnh lại vừa vội vừa tức lại uất ức.
Hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Đường Phương thở ra một hơi, từ trong túi áo gió vận động móc ra điếu thuốc, hút hai phần mới gọi điện thoại cho Tiểu Tống. Tầng ba số 115 chỉ có một gia đình sáng đèn. Mưa bụi hôn lên trên mặt, hơi lạnh ẩm ướt lại không mất đi sự dịu dàng.
Bon Lâm Tử Quân đều không còn nhắc đến Chu Đạo Ninh. Thật ra có nói cũng không sao. Đường Phương cảm thấy mười năm mài kiếm, chính mình sớm đã xưa đâu bằng nay. Đối với Phương Thiếu Phác nhan sắc và trêu chọc như vậy, cô đều có thể ứng phó tự nhiên không lay động. Mặc dù nói hoàn toàn không động lòng là giả, nhưng vẫn ép được xuống.
Cô đương nhiên từng thích Chu Đạo Ninh, thích năm năm, rất thích rất thích, đến gần như yêu vô hạn, có lẽ là yêu. Nhưng tại sao lại thích anh, bắt đầu thích từ lúc nào, cô lại không đưa ra được kết luận. Lòng người thật sự là không thể nắm lấy, tại sao không còn thích, bắt đầu từ lúc nào không thích nữa, lại vô cùng rõ ràng không còn chọn anh nữa. Thỉnh thoảng Đường Phương cũng sẽ suy nghĩ, nếu như không phải Chu Đạo Ninh, là Lý Đạo Ninh Trương Đạo Ninh chuyển vào 115, dáng vẻ không đẹp như thế, liệu cô có thể còn thích anh hay không.
Năm đó tốt nghiệp trung học, tháng tám đêm mưa bão to, cô trốn trong WC, co rúc ở trên bồn cầu này, khóc đến không kiềm chế được, cuối cùng đem cuộn giấy toàn hoa chép lời bài hát kia lau nước mắt nước mũi, nhìn hoa hồng và chữ thấm nước, nhanh chóng xoay tròn, chìm xuống biến mất không thấy gì nữa, giống như một phần của cô cũng đi theo. Lễ cắt bao qυყ đầυ thanh xuân tàn khốc mà không thể thu lại.
Hiện tại nơi này không có thùng che và vòng bồn cầu, mang đi không còn bất kỳ vật gì, cô cũng không cần bị cuốn đi thứ gì cả. Từng chuyện cũ từ lúc ban đầu màu đỏ tươi nhạt dần, lại biến thành màu trắng hờ hững, cuối cùng đã mất đi khả năng làm cho cô tim đập thình thịch hoặc tê tâm liệt phế, biến thành hời hợt đã từng.
Nhìn cửa sổ bát giác phòng 102 đối diện đen sì, Đường Phương nhớ tới trên cây đại thu ở cửa sổ phía tây trước kia có hoa tường vi trắng quấn quanh từ trên xuống, liên tục không dứt, ba tầng lầu cao như vậy, vừa đến tháng năm, giống như thác nước đẹp đến kinh tâm động phách. Mấy ngày nay ra ra vào vào cô chưa từng nhìn một cái, không biết còn ở đó hay không.
Cửa sắt xoẹt xoẹt vang lên, Đường Phương chẳng muốn động, nghĩ đến để cho bọn Tiểu Tống chuyển đồ trước, cô còn có thể dựa nhiều hơn chút nữa. Tới gần mới phát hiện là một đám người khác, ở bên trong ba người, có một người đôi mũ lưỡi trai trên tay quấn thạch cao, còn có một người nước ngoài bụng phình to. Lúc đi qua đống đồ, ba người không khỏi quay đầu nhìn Đường Phương ngồi trên bồn cầu.