"Tôi xem mặt vì mục đích kết hôn." Đường Phương khẽ cười: "Anh Phương hiểu lầm rồi, tôi không cần bạn giường."
Hiểu rõ sâu thêm một chút... Bao sâu? Mười tám centimet?
Đường Phương lấy áo gió vận động từ trong túi mặc vào, nhanh chóng rời đi.
Phương Thiếu Phác có chút chật vật, đuổi kịp vài bước: "Đường Phương, cô cũng hiểu lầm rồi. Tôi không phải ý này, chúng ta đi uống tùy tiện một chút. Tâm sự công việc —— "
Đường Phương dừng lại ở chỗ đèn đỏ, quay đầu lại nhìn, mỉm cười lễ phép mang theo ba phần trào phúng: "Anh Phương, giải quyết việc chung ngày mai gặp. Hiện tại tôi và anh còn chưa có bất cứ việc chung gì."
Cô gái trẻ chạy ra khỏi cửa nhà hàng, thời tiết đầu xuân ở bên trong mặc áo sáng màu không tay quần đen siêu mỏng bó sát, gọi to về phía Phương Thiếu Phác: "Sam—— thân yêu ——!"
Đường Phương cũng nhịn không được thương tiếc cho cô gái cách đó không xa, hất cằm: "Xin lỗi, tôi còn hẹn người có việc. Anh xác định muốn vứt bỏ cô gái kia đi hẹn với tôi?"
Phương Thiếu Phác nhìn Đường Phương đội mũ áo khoác lên, nhanh chóng băng qua đường, lớn tiếng hô : "Đường Phương —— "
Đường Phương coi như không nghe thấy, bước nhanh đi vào công viên Từ Gia Hối. Phía trước truyền đến tiếng nhạc khiêu vũ, nhóm bác gái mặc trang phục khiêu vũ thống nhất đầu đội mũ, mặc mưa gió nhảy.
Cô gái đi giày cao gót chạy tới: "Anh! Cô gái kia là ai?"
Phương Thiếu Phác bất đắc dĩ lườm em gái: "Vừa rồi tại sao em không gọi là anh trai?" Con bé chắc chắn là cố ý, Đường Phương càng thêm hiểu lầm.
Phương Mẫn Nghi trừng lớn mắt, tiếc là lớp trang điểm quá đậm không thể nhìn ra: "Chậc chậc chậc, bạn giường mới của anh à? Quê mùa vậy, ăn mặc giống như công nhân vệ sinh. Anh, em thất vọng về anh rồi nha."
"Cầu còn không được, em còn không mau biến đi."
Cô ta thân mật khoác tay Phương Thiếu Phác: "Vậy tính là bạn gái mới rồi à? Em sẽ đi nói chuyện với chị gái xinh đẹp? Hoặc anh cho em chút phí ngậm miệng đi?"
Phương Thiếu Phác không tách được em gái, kéo em gái về nhà hàng: "Nhanh về, đúng lúc giúp anh giảm đi rất nhiều chuyện."
"Không phải anh nghiêm túc đấy chứ?"
Trong từ điển của Phương Thiếu Phác dường như không có từ này, còn đang xoay mòng mòng đấy.
Đường Phương trở lại thôn Vũ Cốc, trong làn mưa phùn, đồ vật cần thanh lý chìm ở bên trong đám cỏ dại cao cỡ nửa người, nhìn có chút thê lương. Bồn cầu đã bị chồng Tiểu Tống dỡ xuống thùng che và máy sưởi, thân thùng màu trắng dựa trước giá sách cũ, không giống thiếu nữ khoả thân, điềm đạm đáng yêu.
Đường Phương đi qua khẽ đá một cái, không chút sứt mẻ.
Năm đó khi vừa lắp bồn cầu này, Lâm Tử Quân còn mang theo cuộn giấy ở xưởng dượng cô ấy đến để trải nghiệm sự mới lạ ba ngày vẫn còn thơm. Cuộn giấy màu xanh nhạt bên trên in hoa hồng, vô cùng mềm mại, còn mang theo mùi thơm ngát rất dễ chịu. Đường Phương không nỡ dùng, ở phía trên chép bài hát “Anh em” của Trần Dịch Tấn, kẹp ở trong sách “The Unbearable Lightness of Being.”
Hai năm trước ở siêu thị của Takashimaya cũng có bán giấy hoa hồng, một túi 68 tệ, gồm bốn cuộn. Đường Phương mua bốn túi, chia cho Lâm Tử Quân Thẩm Tây Du Diệp Thanh một người môt túi, chúc mọi người bờ mông cũng đều nở hoa.
Đường Phương chậm rãi ngồi ở bên cạnh bồn cầu, rất ổn, dứt khoát chuyển qua phía sau, cuộn hai chân lên, ủng nhựa đi mưa màu đen vừa vặn đặt bên cạnh bồn cầu, khẽ dựa vào giá sách đằng sau, mấy ngày qua eo lưng đau nhức cứng ngắc lập tức thoải mái hơn.
Tư thế cực kỳ quen thuộc, khơi gợi lại nhiều chuyện quá khứ đã phai nhạt, kể cả Chu Đạo Ninh cô từng tin tưởng vững chắc sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời. Nhưng mấy ngày nay ngẩng đầu cúi đầu vô số lần, nhìn gác xép lầu hai Chu Đạo Ninh ở suốt năm năm, nhưng ngay cả cảm khái thương xuân thu buồn cũng không có.
Vì kì thi vào lớp mười mà liều mạng đến đầu óc choáng váng, cũng là tầm đầu xuân như vậy, sau khi tan học Đường Phương trốn vào trong phòng vệ sinh tầng hai của bốn gia đình, trải lên một xấp “Báo chiều Tân Dân”, ngồi ở bồn cầu dựa lưng vụиɠ ŧяộʍ châm điếu thuốc đầu tiên trong đời. Thuốc trộm từ chỗ cô Đường Hoan, mùi thuốc lá Reynolds vị bạc hà mới ra. Đến nay đều nhớ rõ lúc bóp nát vỏ bao, âm thanh như hoa nở, giống như tiếng hôn môi.