Đường Phương bỗng nhiên quay đầu lại, Phương Thiếu Phác hai tay ôm ngực, tựa ở cửa ghế lô, rõ ràng đã nghe lỏm một thời gian ngắn rồi, thấy Đường Phương quay đầu lại, nhìn cô, cười càng vui hơn, dòng điện vẫn vượt qua 220 Volt.
Con người đúng là không thể thuận miệng nói dối, ba thước trên đầu có thần linh, thời gian quả nhiên không thuận lợi, là vô cùng bất lợi.
Đường Phương mặt mo nóng lên, đứng dậy: "Anh Phương, trùng hợp như vậy, anh cũng ăn chay?"
Phương Thiếu Phác cười một câu hai ý nghĩa: "Tôi cũng không phải người ăn chay."
Bác sĩ Tôn Y đứng dậy theo: "Vị này là?"
Phương Thiếu Phác lỗi lạc tự nhiên bắt tay với bác sĩ Tôn Y, cười hì hì nhìn thoáng qua Đường Phương: "Phương Thiếu Phác, đang chuẩn bị theo đuổi Đường Phương. Bác sĩ, anh họ gì?"
Cuối cùng có một đóa hoa đào không hề báo hiệu nện Đường Phương mắt nổ đom đóm.
***
Trước khi bác sĩ Tôn rời đi lời nói thấm thía: "Cô Đường, cô là người thông minh. Loại người như cậu Phương này, nhìn là biết công tử đa tình, tán gái không tốn sức. Thực tế chứng minh chúng ta nói chuyện rất hợp ý, đúng không? Tôi coi cô là bạn, nói lời thật cô đừng tức giận."
Đường Phương cười lắc đầu: "Không tức giận, cám ơn anh. Tuần sau tôi dẫn mẹ đến xoa bóp, phải làm phiền bác sĩ Tôn rồi."
"Không có vấn đề không phiền, cô cứ đến thẳng phòng tìm tôi, không cần đăng ký, tôi dẫn hai người đi. Hôm nay ngại quá, đáng lẽ nên để tôi tính tiền. Lần sau để tôi nhé." Vẻ mặt bác sĩ Tôn tiếc nuối: "Nhà này đồ ăn nhìn đẹp mắt, thực tế lại không có lợi. Lần sau tôi dẫn cô đi một nơi khác, bò bít-tết chay làm vô cùng ngon y như bò bít-tết thật. Còn có thịt viên, hải sâm đều thật sự giống như đúc. Tạm biệt."
Đường Phương cười nói tạm biệt, nhìn bác sĩ Tôn ba bước lên xe taxi đã đặt trước, cảm thấy thực tế anh ta có chút giống thịt viên chay anh ta nói.
Quay người lại, Đường Phương thấy công tử đào hoa Phương Thiếu Phác đứng dưới đèn đường, hai tay đút vào túi, cười giống như đóa hoa, dùng lời Ngô Nguyệt Nương hình dung về Phan Kim Liên từ đầu đến chân, phong lưu đến cả bước chạy, từ chân đến đầu, phong lưu đến cả trên.
"Cô đi xem mặt với anh ta?" Phương Thiếu Phác cười ranh mãnh.
Đường Phương cười gật đầu: "Tôi xem mặt, anh tính tiền, không quá phù hợp. Tôi chuyển khoản cho anh."
"Được." Phương Thiếu Phác sảng khoái lấy điện thoại di động ra: "Để tôi thêm bạn."
Đường Phương quét mã hai chiều với anh ta, sau khi thêm mới phát hiện avatar của anh ta là một con chó Akita màu trắng, cười toét miệng.
"Bác sĩ Tôn thế nào?"
"Rất tốt." Đường Phương thuận miệng đáp một câu.
"Còn tôi thì sao?"
Đường Phương cũng không ngẩng đầu lên ấn chuyển khoản: "Cũng rất tốt." Người đàn ông để avatar chó Akita có vẻ không phù hợp với Phương Thiếu Phác, nhưng người đàn ông yêu động vật có lẽ cũng không đến nỗi nào.
"Vậy không bằng cùng tôi thử xem?" Phương Thiếu Phác bỗng nhiên tới gần, dừng ở một khoảng cách rất mập mờ, cúi đầu xuống cười mỉm hỏi một câu.
Anh ta không nghĩ tới Đường Phương nhận được danh thϊếp lại không liên lạc. Dưới đèn đường trong mưa phùn, lông mi cô dính đầy sương mù, màu son môi đã nhạt, có chút phong tình đặc biệt, tạo ra một sự mâu thuẫn với cái cằm vuông của cô, tràn ngập hấp dẫn. Giống như lời văn của cô, tình cảm rõ ràng mãnh liệt, lại luôn mang theo xa cách lạnh lùng. Anh ta rất ngạc nhiên, muốn tìm hiểu Đường Phương rốt cuộc có thể khiến anh ta xúc động là nước hay vẫn là lửa.
Đường Phương ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta. Hai người cách nhau chỉ 5 cm, đôi mắt cô như làn nước mùa thu lạnh lẽo.
Phương Thiếu Phác cảm thấy Đường Phương có cả tác dụng kính chiếu yêu, không biết sao lại chột dạ, trăm ngàn loại trêu chọc không có đất dụng võ. Anh ta lui ra phía sau một bước sờ lên mũi: "Hiện tại tôi và cô đều độc thân, thử một chút cũng không phải chuyện xấu. Nếu không chúng ta đổi nơi khác uống một chén, hiểu rõ nhau sâu thêm môt chút?"
Đệch, loại lời nói ngu xuẩn này là ai nói, Phương Thiếu Phác hoài nghi mình bị tư tưởng 14 tuổi chiếm đoạt rồi.