Vội vàng chạy tới công ty, trong phòng trà nước một đống đồng nghiệp đang ồn ào.
Đường Phương lấy cốc nước, khẽ đυ.ng trợ lý Hà Khải Văn đang ngẩn người: "Này, cậu còn chờ cái gì nữa? Hôm nay sao náo nhiệt như vậy?"
Hà Khải Văn ngẩn người kịp phản ứng: "Chào buổi sáng cô Đường, không có việc gì. Nghe nói nhà July lấy được phòng đền bù, tận mười hai phòng đấy."
Đường Phương lại càng hoảng sợ: "Nhiều như vậy sao?"
Hà Khải Văn hơi ảm đạm, yên lặng cúi đầu. Đường Phương xoay người khuấy cà phê, nhìn thấy July trong đám người mặt mày hớn hở, cũng không giấu được niềm vui vẻ. Bên kia ồn ào đòi buổi trưa mời đi ăn ở Thúy Viên, cô bé thoải mái đồng ý.
"Cô Đường, Kevin, buổi trưa cùng đi nhé?" July nghiêng đầu nhiệt tình mời.
Đường Phương khẽ cười: "Cảm ơn, chúc mừng nha. Tôi đang bận chạy bản thảo, mọi người đi đi."
Tiền Hạnh Mai bộ phận hành chính quang quác hô: "July cô không biết miệng Đường Phương rất kén ăn à, năm ngoái cô ấy còn ở weibo công chúng thảo luận vịt quay Thúy Viên mất thiêng, dầu muốn chết. Tôi không sợ dầu, tôi ăn thay cô ấy. Kevin à, cậu cũng đừng bị lây cô Đường kén ăn, nhất định phải tới nhá, hiện tại không nắm chặt nịnh nọt July, về sau sẽ có người khác xếp hàng đấy."
Mặt Hà Khải Văn đỏ lên. Công ty không nghiêm khắc giống các công ty tư nhân khác, chưa bao giờ có văn bản cấm yêu đương nơi văn phòng, cậu ta theo đuổi July đã mấy tháng rồi, ngày hôm qua còn mượn hoa hiến Phật đưa thanh đoàn, nhưng cô bé chưa nói đồng ý cũng không cự tuyệt, thoáng cái bị trêu chọc trước công chúng, có chút khó chịu nổi.
Gian phòng đột nhiên yên lăng, không ít người ngầm hiểu cười, mặt July càng đỏ hơn.
Đường Phương khẽ cười: "Mary, miệng cô nên ăn nhiều vịt quay một chút, nếu không thì không có gì chắn được. Trêu chọc người ta một câu, Kevin của chúng tôi cũng bị miệng của cô làm chết đuối dưới sông rồi."
Tiền Hạnh Mai đập cánh tay Đường Phương, cười đến lắc lư cả người: "Chẳng lẽ cậu ta không biết bơi sao? Thế này cũng chìm chết cậu ta rồi hả? Cô là bao che khuyết điểm nhất, đáng ghét!"
Tiếng cười chậm rãi tản đi. Đường Phương bỏ cốc xuống, nghĩ đến nhân dân Gia Định thực bà nó hạnh phúc, đáng tiếc thôn Vũ Cốc là kiến trúc lịch sử ưu tú, vĩnh viễn cũng sẽ không thể phá bỏ và dời đi nơi khác.
Tiền Hạnh Mai đã đi ra ngoài lại lộn trở lại, chọc Đường Phương: "Này, Thúy Viên đó, thực sự không đi à?"
Đường Phương liếc cô ta: "Không đi, tiểu cô nương người ta một tháng được có sáu nghìn năm, bị các người ăn tươi một nửa. Các người thật không biết xấu hổ. Còn cô không biết quản dao trong miệng sao? Biết rõ Kevin nhà chúng ta xuất tiền xuất lực bỏ thời gian, cô đã đùa giỡn còn muốn chọc dao găm?"
"Tôi có lòng tốt được chứ?" Tiền Hạnh Mai liếc mắt: "Không phải trong lòng tiểu cô nương nhà người ta suy nghĩ quá nhiều sao, vừa muốn nắm chặt cậu ta nhưng cũng không ngừng ngấp nghé chỗ tốt. Mấy tháng rồi, theo đuổi không phải cũng tốn mấy nghìn rồi sao? Cả tay còn chưa cho cậu ta nắm. Nói thật có phải tốt không, cô ta sẽ để ý Hà Khải Văn nhà các cô ở Nam Tiểu Ninh khu Dương Phổ sao? Aiz, cô biết làm sao có được mười hai phòng không? Cười chết người rồi, nhiều năm trước đã nghe nói đến giải toả, nhà cô ta thất cô bát dì đều chuyển hộ khẩu vào, ngay cả anh rể của mẹ cũng chuyển vào, liều mạng không, vì chút phòng ở, một chút mặt mũi cũng không cần? Ăn uống mệt mỏi thế nào cũng có thể tưởng tượng ra."
Đường Phương chăm chú suy nghĩ: "Là có chút khó coi. Nhưng đổi lại là tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Đường Phương làm sao cô có thể làm ra loại chuyện này?" Tiền Hạnh Mai thấp giọng cười: "Chỉ có loại tiểu thị dân Anlage mới làm ra được."
Đường Phương thở dài: "Cô Tiền, xem ra cô còn chưa đủ hiểu rõ tôi. Tôi tục tằng yêu nhất cô Tiền, thứ hai yêu cô Phòng."
Tiền Hạnh Mai thoáng đυ.ng cô một phát: "Cút! Ai cần cô yêu tôi! Nhưng cũng không có gì lạ, mười hai phòng nhỏ toàn ở trong góc xó xỉnh, gần Côn Sơn, điện thoại đều mở đầu là 0512, phòng mất giá, tiền thuê tối đa một tháng là một nghìn năm, mười phòng mới bằng một phòng nhà cô."
Đường Phương không nhịn được cười ra tiếng: "Cho nên loại người như cô á, đáng đời. Thích muốn chết còn ghét bỏ muốn chết. Ăn không được nho chê nho chua."
Tiền Hạnh Mai suy nghĩ: "Cũng đúng."