Chương 27: Thuý viên (1)

Ở bên trong gia tộc tất nhiên không thể thiếu nhất là video và ảnh chụp con cháu toàn gia, dù là giấy khen trong cơ quan, cũng gửi vào để nhận khen ngơi. Một luồng sóng ảnh chụp tuấn nam mỹ nữ và tư liệu kết hôn hiện lên, các vị bề trên nhiệt tình sẽ không quên đám con cháu chưa kết hôn, thực tế sẽ vô cùng chiếu cố Đường Phương: "@ Đường Phương người nam này cũng làm ở Thượng Hải với Tiểu Vĩ, các cháu làm quen kết bạn thử xem sao."

Ngoài ngoi lên lãnh bao tiền lì xì, Đường Phương ở bên trong vĩnh viễn chỉ có ba biểu lộ: khen ngợi, cám ơn, mỉm cười.

Đường Phương thuận miệng qua loa ứng phó với Phương Thiếu Phác tất nhiên không phải nói thật, năm nay cô nhận ý chỉ của thái hậu ở lại Thượng Hải xem mặt, ba ngày bốn cuộc.

Vào thời gian làm việc trước nghỉ lễ, Đường Phương có vô số giấc mơ linh tinh, một chút cũng không nhớ, bị giày vò mệt mỏi, sáng sớm nhìn túi mắt nặng trĩu sắp che hết mắt, khóe môi phát hỏa nổi mụn, vội dùng thêm chút che khuyết điểm. Trong phòng khách bên ngoài đã ầm ầm rồi.

"Thỏi vàng thỏi bạc đâu rồi?" Bà Phương Thụ Nhân cầm danh sách trong tay ra so: "Bảo hôm qua ông lấy ra, ông lại không nghe."

"Đã có đã có, ở đây ở đây." Ông Đường Tư Thành từ bên trong phòng để đồ xách ra hai túi to đùng màu xanh da trời: "Ui!!! Bà nhìn xem, đã bảo tôi mua từ đầu tháng ba rồi mà, nhét ở tận bên trong cùng, tìm cũng không thấy."

Đợi thu thập xong đồ chất ở cửa trước, sữa đậu nành trên bàn cũng đã lạnh bánh quẩy cũng không còn giòn nữa. Đường Phương dặn dò cha mẹ: "Cha me xuất phát sớm một chút, cao tốc Thượng Hải chắc chắn đông muốn chết. Tử Quân nói đi S58 tốt hơn một chút, trực tiếp đi thẳng đến lối ra xuống Tây Sơn. Mẹ đi theo chỉ dẫn đừng gấp, chậm rãi lái."

Ông Đường Tư Thành ngồi bên cạnh ghế tài xế cảm giác mình gánh nặng đường xa: "Để tôi xem bản đồ. Bà chuyên tâm lái xe."

"Ông ít lải nhải là được." Bà Phương Thụ Nhân xé bánh quẩy nhúng vào sữa đậu nành: "Đường Đường con không được quên sáng nay hẹn gặp mặt Tiểu Trương đấy. Kết thúc xem mặt gọi điện thoại cho me."

"Bảy giờ, phòng Cao Đảo, đừng có quên." Đường Phương qua loa ăn hết hai phần đặt đũa xuống: "Thanh đoàn trứng mặn chà bông trong tủ lạnh, là cho bà ngoại đấy. Me nhớ đặt hoa giúp con."

"Biết con hiếu thuận rồi." Bà Phương Thụ Nhân đứng dậy cầm quyển sách đưa cho Đường Phương: "Quyển sách này con cầm lấy tùy tiện xem, tạm thời nước tới chân mới nhảy cũng tốt đấy."

Bên trên bìa mặt hoa hồng đỏ bốn chữ màu đen to tướng: Găp gỡ đàn ông. Đường Phương nhìn thấy ngón tay thái hậu cố gắng tránh đi "Kéo dài thời gian với đàn ông mới là chuyện đứng đắn ", bất đắc dĩ nhận lấy.

"Tuy tác giả này còn chưa kết hôn, nhưng viết rất có lý đấy. Phụ nữ lúc nên ỏn ẻn thì ỏn ẻn, không nên làm thì đừng làm..."

Đường Phương vội vàng trốn đi ra cửa. Ở bên trong từ điển của cô lại không có chữ ỏn ẻn và đừng làm, tuyệt đối là thái hậu thân sinh đấy.

Lúc đợi thang máy, còn mơ hồ có thể nghe được trong phòng truyền đến tiếng bà Phương Thụ Nhân phàn nàn: "Ông nhìn xem, ngày hôm qua rõ ràng chị dâu hai ở trong nhóm khoe khăn lụa màu tím, hôm nay lại thay đổi, rõ ràng muốn đυ.ng hàng với tôi, phiền nhất chính là chị ta. Này, năm ngoái Đường Đường mua cho tôi cái khăn lụa caro kia ông để ở đâu rồi hả? ..."

Trên đường số 10 chứng kiến một quý bà trang điểm long trọng kết khăn thành đóa hoa, khăn lụa hoa theo tàu điện ngầm càng không ngừng rung rung, Đường Phương cúi đầu không nhịn được cười.