Đường Phương thừa nhận, cô bị đánh động.
"Để cho tôi suy nghĩ mấy ngày, thứ tư sẽ trả lời anh thuyết phục có được không nào?"
Phương Thiếu Phác lưu loát sảng khoái: "Vậy trưa thứ tư ăn cơm gặp nhé? Kelly, phiền chị chọn một nhà ưa thích đi, tôi mời. Đúng rồi, tôi có mang theo chút quà gặp mặt, nghe nói hiện tại rất nổi tiếng, hương vị cũng không tệ. Nếu như cô có thể viết bình luận thì thật tốt quá. Tôi muốn nghe cô đánh giá."
Đường Phương nhìn hộp thanh đoàn trứng mặn chà bông Hạnh Hoa Lầu trong tay, bất giác nhướn mày: "Anh đang chúc tôi tết thanh minh vui vẻ sao? Tôi có nên nói cảm ơn hay không."
Phương Thiếu Phác sờ lên mũi nén cười: "Không cần cám ơn, tôi nhờ trợ lý mua, cũng không phải tự mình đi xếp hàng."
Lúc rời khỏi phòng, Đường Phương qua khe cửa trông thấy Miss Chung lười biếng tháo búi tóc, mái tóc quăn dài rơi xuống vai, như những móc câu mỏng, ở Hàn Quốc mở khóe mắt trong cũng vẫn giống như móc mắt ra. Cốc cà phê dưới máy pha cà phê dường như đã bị lãng quên.
Đường Phương trở lại trước bàn làm việc, nhìn danh thϊếp trên tay, thuận tay đính lên ván gỗ mini, mở hộp thanh đoàn ra, thò người ra gõ tấm ngăn, mời trợ lý thực tập sinh của mình: "Kevin, trà chiều, cầm đi."
"Oa ——!" Chàng trai hai mươi mốt tuổi cười vui mừng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng hỏi: "Có tiện cho em xin thêm hai cái không? Em đi sắp xếp đội, chưa kịp mua."
Cậu ta đang theo đuổi một cô gái trẻ phòng nghiệp vụ tuyến trên.
Đường Phương liếc: "Cho cậu một hộp đi vuốt mông ngựa đủ rồi chứ?"
"Cám ơn bà chủ!"
Đường Phương nhìn bóng lưng cậu ta đi văn phòng bên cạnh, tay chân dài, cố gắng bình tĩnh, không khỏi cười lắc đầu. Tuổi trẻ thật tốt, sức lực mạnh mẽ, đáng tiếc chỉ có tác dụng trong thời gian có hạn.
Trong hành lang truyền đến tiếng cười của Miss Chung.
Anh chàng Phương Thiếu Phác đẹp trai xuất hiện ở cửa ban biên tập tạp chí, vẫy tay với Đường Phương, cười đến còn có điện hơn so với sức trẻ. Trong văn phòng lập tức bạo động.
Đường Phương đứng dậy hơi khom người, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.
Tuy cuộc sống thường ngày máu chó hơn so với tiểu thuyết, nhưng chưa bao giờ là ngôn tình phấn hồng, người đàn ông anh tuấn nhiều tiền sẽ không đi đến bên cạnh bạn tà mị hung hăng ngang ngược đọc lên lời kịch: "Cô gái, cô thu hút sự chú ý của tôi." Cũng sẽ không có tổng giám đốc bá đạo đưa mã số két vào trong di động của bạn.
So với không tự mình hiểu lấy còn đáng sợ hơn chính là tự mình đa tình.
Đường Phương chưa bao giờ thiếu tự mình hiểu lấy.
Tiết Thanh minh mưa ào ào, trên đường người đi đường như mất hồn. Đối với người Thượng Hải cần đi tảo mộ mà nói, thường thường khi còn chưa quét mộ, hồn cũng đã mất ngay trên đường cao tốc rồi.
Nhà Đường Phương không phải người gốc Thượng Hải. Ông Đường Tư Thành là người Nam Thông Như Đông, không bao lâu rời quê hương nhập ngũ, hiện tại bà nội Đường vẫn còn khoẻ mạnh, mặc dù có hai người bác trai và một bác gái ở Như Đông tận hiếu, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn phải đi một chuyến, còn phải thay thím Đường Hoan ở Nhật Bản bịa đủ lý do, miễn cho bà cụ lại lấy nước mắt rửa mặt.
Ông ngoại Phương Đạo Ninh và bà ngoại Mai Dục Hoa của Đường Phương đều là người Tô Châu, sau trăm tuổi đều vào phần mộ tổ tiên ở Tây Sơn. Hai nhà Phương Mai đều là gia tộc lớn, có không ít thân thích trước và sau giải phóng đều đến Thượng Hải, trước kia ở thôn Vũ Cốc, bà con còn thường đi lại, mấy chục năm sau đều đã dời đi nơi khác, chỉ còn lại có nhóm wechat "Người một nhà tương thân tương ái " luôn náo nhiệt. Nhóm cô cậu ở Tô Châu tràn đầy nhiệt tình, hận không thể biến hậu hoa viên Thượng Hải thành cửa trước sảnh nhà Đường Phương. Hái trà búp Minh Tiền, thanh minh đạp thanh, cây sơn trà tháng năm, cây dương mai tháng sáu, cây quýt tháng mười, cua Thái Hồ tháng 11, khiến cho Đường Phương luôn hoài nghi ở bên trong đó có vị bề trên nào là cán bộ kỳ cựu cục du lịch Tô Châu về hưu.