Đi vào có phải là quý ông hay không, Đường Phương vẫn không thể xác nhận, nhưng anh tuấn thậm chí là đẹp trai thì hoàn toàn có thể xác nhận.
Thật lâu chưa thấy qua trai đẹp, Đường Phương cố gắng bình tĩnh đứng dậy.
Miss Chung và vị này kề sát mặt chào hỏi, cười giới thiệu: "Sam, vị này chính là người cậu adore đã lâu Fang Tang. Chúng ta coi như cùng có chung nhận thức, nhưng cậu không thể nạy đi linh hồn viết lách của tôi, nếu không tôi nhất định sẽ trở mặt với cậu, ngay cả friend cũng không thể làm." Câu cuối cùng lại là tiếng Quảng Đông.
Đường Phương chú ý tới lúc kề sát mặt, bàn tay anh ta khẽ đặt sau lưng Miss Chung, giữ vững khoảng cách hai ba cm.
Anh ta cười ha ha, tiếng Quảng Đông vô cùng sành sỏi: "Tôi vĩnh viễn làm friend nha." Anh ta quay đầu nhìn về Đường Phương chớp mắt phải: "Tôi cố gắng nạy ra, Kelly chị dùng sức giữ, mới càng lộ ra có thành ý đúng hay không?" Tiếng phổ thông cũng rất tiêu chuẩn.
Phóng điện này tuyệt đối vượt qua 220 Volt, anh ta làm đến tự nhiên tùy ý, không chút lỗ mãng. Đường Phương bị phóng điện tim chậm một nhịp.
Miss Chung cười đập vào cánh tay anh ta: "Thôi... Được rồi!" Nhìn ra hai người rất quen thuộc.
Anh ta vươn tay: "Đường —— Phương? Chào cô, tôi là Phương Thiếu Phác."
"Xin chào, anh Phương. Tôi là Đường Phương." Đường Phương thoải mái vươn tay.
Quả là rất gentleman. Độ mạnh yếu không nặng không nhẹ, thời gian không dài không ngắn, bàn tay khô ráo ôn hòa, không có móng tay dài. Ánh mắt chân thành tha thiết thân thiết.
"Đường trong Đại Đường, Phương trong hào phóng ?" Phương Thiếu Phác cười thêm chú thích tên cho Đường Phương: "Khéo quá, chúng ta dùng chung một chữ Phương."
Đường Phương trừng mắt, lập tức tự nhiên hào phóng mỉm cười: "Thật ra tôi là người rất hẹp hòi."
Có một loại mỉm cười gọi nụ cười của Đường Phương, ánh nắng chiếu sáng quyết không ngả ngớn.
Người như vậy ngưỡng mộ cô, còn ngưỡng mộ thời gian rất lâu? Đường Phương cảm thấy lá bùa thái hậu ban thưởng đang phát ra ánh sáng lúc này rung đùi đắc ý trong túi xách.
"Kelly, chị còn nhớ nhà tôi ở Thượng Hải từng kinh doanh một nhà hàng đồ ăn Triều Châu không?" Tư thế Phương Thiếu Phác ngồi cũng rất đẹp, một cánh tay đặt trên thành ghế, lỗi lạc tùy ý.
Miss Chung suy nghĩ: "Đã từng nghe nói qua, bảy tám năm trước? Hình như có một nhà hàng năm tầng như vậy. Khi đó cậu còn đặc biệt xin phép nghỉ về nước, là muốn ngăn cơn sóng dữ?"
Đường Phương im lặng, mặt mỉm cười, biết có lẽ bọn họ nhắc đến nhà hàng đó, cô từng viết một bài về nhà hàng đó nhưng không thu một đồng nào.
Phương Thiếu Phác dịch về phía cô: "Đúng, ném vào hơn ba nghìn vạn, chưa đến hai năm đã trôi theo dòng nước. Hoàn toàn không nghĩ tới kinh doanh kém như vậy, thu hoạch duy nhất là nhờ phúc của Đường Phương, lên một lần “Một tuần Thượng Hải”, hai tháng kia làm ăn rất khá đấy."
Đường Phương tỉnh táo tổng kết: "Người Thượng Hải lúc ấy còn chưa hiểu được thưởng thức đồ ăn Triều Châu; thứ hai diện tích nhà hàng quá lớn, chi phí kinh doanh đồ ăn Triều Châu rất cao. Đáng tiếc." Hai năm qua lẩu thịt bò sán Triều Châu rất được Thượng Hải hoan nghênh.
Ánh mắt Phương Thiếu Phác sáng lên: "Về sau tôi vẫn xem chuyên mục mỹ thực cô viết. Lúc làm việc ở Hồng Kông còn nhờ bạn bè gửi báo cho tôi. Cô vô cùng am hiểu khiến tình cảm và đồ ăn không có chút khe hở, tình cảnh sinh động, luôn khiến tôi rất có cảm xúc."
Mặt Đường Phương nóng lên: "Anh Phương khen trật rồi." Anh ta đẹp trai, biết phóng điện, vui lòng ca ngợi biết nói chuyện phiếm, thật khó có được.
Phương Thiếu Phác hơi nghiêng người về phía trước, mang theo ba phần uất ức: "Tôi đều viết bình luận ở weibo của cô, nhưng cô chưa bao giờ chú ý tới tôi."
Tim Đường Phương đột nhiên đập nhanh hơn, cười chuyển mắt đi chỗ khác: "Xin lỗi, lần sau nhất định chú ý."
Phương Thiếu Phác cười với Miss Chung: "Cảm ơn Kelly đồng ý dắt mối, không bằng tối nay cùng uống một chén chúc mừng?"
Đường Phương để ý làn da Phương Thiếu Phác đúng là màu lúa mì, hốc mắt lõm, ngũ quan sâu xa, đường cong mặt nghiêng trôi chảy, chợt nhìn có chút giống vị ngôi sao hành động kia.
Lần đầu tiên gặp được người khác phái dễ nhìn còn trực tiếp nhiệt liệt ca ngợi cô như thế, hơn nữa rất rõ ràng, anh ta ngưỡng mộ chính là tài hoa của cô.
Tài hoa cũng đâu có nghĩa là linh hồn?