Chương 23: Cà phê con nhộng (3)

Từ đó về sau, Miss Chung kiên trì bảo Đường Phương gọi bà là Kelly. Đường Phương càng làm việc cẩn thận hơn, thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp sau lưng nói chuyện về Miss Chung, dần dần bị đồng nghiệp khắc cho con dấu quan hệ cá nhân và tâm phúc của boss.

"Cảm ơn." Đường Phương ngồi vào đối diện bà, nhìn thấy bên cạnh ly cà phê còn có đĩa nhỏ gồm bốn miếng bánh bích quy sô-đa. Miss Chung cũng thật cẩn thận.

"Bận rộn chưa ăn cơm à." Miss Chung đẩy đĩa nhỏ về phía cô: "Bản thảo OK, không cần sửa lại. Cháu trực tiếp gửi cho Kevin sắp chữ, cuối tuần giục tranh minh hoạ từ Rose ."

Đường Phương cũng không khách sáo với bà, vừa ăn bánh bích quy vừa đợi bà lên tiếng.

"Đúng rồi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ba năm trước Alex làm chủ ở Shiba Toufuya Ukai dưới tháp Tokyo. Có thể mời được linh hồn viết lách như cháu đến viết bản thảo cho tạp chí, là vinh hạnh của ta, cũng là may mắn của độc giả. Mỗi lần trò chuyện với Alex ta đều muốn cảm ơn cô ấy."

Đường Phương suýt chút nữa bị nghẹn bánh bích quy, cuối cùng là báo hiệu thăng chức tăng lương hay là phải cuốn gói rời đi? Alex là tên tiếng Anh của dì Đường Hoan, hai người bọn họ là bạn học cùng lớp ở đại học Waseda. Bởi vậy bà Phương Thụ Nhân vẫn cảm thấy con gái ngay cả công viêc này đều dựa vào quan hệ đi cửa sau có được, thật sự ngại ngùng.

Miss Chung cười mở một chai nước chanh Paris đưa cho cô: "Alex thật sự là tu luyện thành yêu tinh rồi, nhìn giống như chị gái cháu, chả giống Auntie của cháu."

Đường Phương uống một ngụm nước: "Nhìn giống như em gái cháu, cháu là mặt ông cụ non, dì ấy mặt trẻ ——" hai từ ngực lớn mắc kẹt không nói được ra.

"Ha ha ha ha, cái này cháu cũng có, ta không có." Miss Chung hơn bốn mươi tuổi dí dỏm cười, chỉ vào ngực cup A của mình.

Đường Phương cũng cười.

"Fang, cháu cũng biết đấy, hai năm qua quảng cáo không ngừng giảm, bên đầu tư quyết định cuối năm nay ngừng xuất bản." Miss Chung đâm môt nhát dao dịu dàng không hề báo hiệu.

Năm ngoái trong văn phòng đã truyền ra chuyện ngừng xuất bản, trong lòng mọi người đều có tính toán. Đường Phương lộ ra biểu lộ khó tin khi chưa cống hiến đủ cho nơi làm việc.

Miss Chung cười vô cùng chân thành: "Nhưng Online business của chúng ta vẫn còn. Ta hi vọng cháu có thể tiếp tục ở lại giúp ta."

Tạp chí có weibo bán hàng qua mạng cũng như công chúng, Đường Phương cũng đều theo dõi rồi, nhưng chỉ thế không hơn. Cô thoáng tiêu hóa một chút lượng tin tức: "Cháu chỉ biết viết bản thảo, không hiểu nhiều bộ phận, không rõ có thể làm được gì? Cho cháu hỏi những đồng nghiêp khác sẽ sắp xếp thế nào?"

"Weibo ‘Một ôt viên kẹo rất chính trực ’ rất được." Miss Chung tránh nói về chuyện của những người khác, cổ vũ Đường Phương: "Humanistic concern, Traditional, đều có thể sinh ra lưu lượng. Nhưng chuyển đổi thành hình thức kinh doanh, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận. Fang, cháu có passion đối với mỹ thực, cũng có talent, đừng lãng phí lễ vật thượng đế ban thưởng cho cháu."

Trong lòng Đường Phương biết rõ, khách sáo trả lời một câu cám ơn.

"Đúng rồi, bài viết về bánh bao súp lần này của cháu không tệ, trước đó phía Jolin vẫn còn hỏi weibo công chúng của công ty có thể liên kết với weibo của cháu không? Cháu thấy có được không? "

Tạp chí và nghiệp vụ tuyến trên là hai ngành lệ thuộc, trong lòng Đường Phương không tình nguyện, thực sự không thể không cho Miss Chung mặt mũi, làm bộ hào phóng đồng ý.

Hai người tâm đầu ý hợp trò chuyên một lát, Miss Chung nhìn ra ngoài đứng dậy: "Đúng rồi, ta giới thiệu một vị gentleman cho cháu làm quen. Có lẽ cậu ấy đã đến rồi."

Đường Phương ngẩn ngơ: Boss cũng muốn dẫn mối cho cô? Là vì cô đồng ý ở lại hay là vì dì Đường Hoan ... Nhanh chóng rút tờ khăn giấy ấn khóe môi, hi vọng không có vụn bánh bích quy và cà phê.