Trước khi tan việc, Miss Chung đột nhiên gọi Đường Phương đến văn phòng.
Cửa kính mờ văn phòng mở rộng, mùi thơm cà phê bao con nhộng bay khắp bốn phía. Bìa tạp chí và tranh minh hoạ đặc sắc bản thảo vẽ tay treo nghiêm chỉnh đầy mặt tường. Đường Phương gõ cửa.
"Vào đi, Fang, uống ly cà phê." Miss Chung cười dịu dàng ngoắc Đường Phương.
Miss Chung cũng là người Thượng Hải, những năm tám mươi di cư đến Hồng Kông học trung học, đi Nhật Bản học đại học, là bạn học của dì Đường Hoan, sau đó lại đi bồi dưỡng ở Anh hai năm, công tác ở London, tiếng Anh chính tông London.
Bà không thể dễ dàng tha thứ nhân viên không có tên tiếng Anh, bắt Đường Phương buộc phải chon một trong mấy cái tên Elizabeth, Victoria, khiến Đường Phương sợ tới mức dứt khoát dùng ghép vần làm tên tiếng Anh. Miss Chung thì sao ư, bà yêu cầu nhân viên gọi là Miss Chung, nếu gọi là Miss Zhong, bà cũng sẽ dịu dàng uốn nắn. Ánh mắt dịu dàng mang theo bất đắc dĩ chiều chuộng, ai cũng không thể hiểu lầm thành khinh miệt nhìn từ cao xuống.
Bình thường Miss Chung nói chuyện sẽ luôn xen lẫn từ đơn tiếng Anh, khiến cho Đường Phương lúc vừa mới vào công ty còn đi đăng kí lớp học tiếng Anh, may mà một thời gian ngắn sau phát hiện không có từ tiếng Anh nào cô không nghe hiểu mới thở dài một hơi. Cái này đương nhiên cũng phải cảm ơn Miss Chung bởi vì dì Đường Hoan nên quan tâm cô.
Có một lần liên hoan đồng nghiệp chấm dứt, Miss Chung hiếm khi uống nhiều mấy chén, không biết như thế nào trên xe thổ lộ hết với Đường Phương, giọng Thượng Hải giống như hơi nước sôi đập lên vung nồi: "Đường Đường à, phong cách của cháu rất tốt, đi ra ngoài vẫn có thể làm được. Nhìn ta này, cầm hộ chiếu Hồng Kông, ở Hồng Kông bị xem như người Thượng Hải, đi Anh quốc thì là nô ɭệ thuộc địa, công dân nhị đẳng cũng không được tính. Trở lại Thượng Hải lại bị trở thành con chim Hồng Kông. Ban bè thân thiết ư? Luôn lấy ta trảm.Cứ dứt khoát như dì cháu, đi ra ngoài không trở lại, chỉ cô đơn thôi, tóm lại không có tí sức lực nào..."
Người lái xe thuê không biết nói gì cho phải, lo lắng bà uống say nôn ra, lúc ngừng đèn đỏ quay đầu nhìn Miss Chung. Ánh đèn neon đường Nam Kinh Tây chiếu vào mặt bà, lóe lên ánh sáng lóng lánh, càng làm nổi bật sự phiền muộn và xa cách, như cách một cái chụp không thấy gì hết.
Từ đó về sau, Miss Chung kiên trì bảo Đường Phương gọi bà là Kelly. Đường Phương càng làm việc cẩn thận hơn, thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp sau lưng nói chuyện về Miss Chung, dần dần bị đồng nghiệp khắc cho con dấu quan hệ cá nhân và tâm phúc của boss.
"Cảm ơn." Đường Phương ngồi vào đối diện bà, nhìn thấy bên cạnh ly cà phê còn có đĩa nhỏ gồm bốn miếng bánh bích quy sô-đa. Miss Chung cũng thật cẩn thận.
"Bận rộn chưa ăn cơm à." Miss Chung đẩy đĩa nhỏ về phía cô: "Bản thảo OK, không cần sửa lại. Cháu trực tiếp gửi cho Kevin sắp chữ, cuối tuần giục tranh minh hoạ từ Rose ."
Đường Phương cũng không khách sáo với bà, vừa ăn bánh bích quy vừa đợi bà lên tiếng.
"Đúng rồi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ba năm trước Alex làm chủ ở Shiba Toufuya Ukai dưới tháp Tokyo. Có thể mời được linh hồn viết lách như cháu đến viết bản thảo cho tạp chí, là vinh hạnh của ta, cũng là may mắn của độc giả. Mỗi lần trò chuyện với Alex ta đều muốn cảm ơn cô ấy."
Đường Phương suýt chút nữa bị nghẹn bánh bích quy, cuối cùng là báo hiệu thăng chức tăng lương hay là phải cuốn gói rời đi? Alex là tên tiếng Anh của dì Đường Hoan, hai người bọn họ là bạn học cùng lớp ở đại học Waseda. Bởi vậy bà Phương Thụ Nhân vẫn cảm thấy con gái ngay cả công viêc này đều dựa vào quan hệ đi cửa sau có được, thật sự ngại ngùng.
Miss Chung cười mở một chai nước chanh Paris đưa cho cô: "Alex thật sự là tu luyện thành yêu tinh rồi, nhìn giống như chị gái cháu, chả giống Auntie của cháu."
Đường Phương uống một ngụm nước: "Nhìn giống như em gái cháu, cháu là mặt ông cụ non, dì ấy mặt trẻ ——" hai từ ngực lớn mắc kẹt không nói được ra.
"Ha ha ha ha, cái này cháu cũng có, ta không có." Miss Chung hơn bốn mươi tuổi dí dỏm cười, chỉ vào ngực cup A của mình.
Đường Phương cũng cười.