Thẩm Tây Du đột nhiên xen vào một câu ở chính giữa: "Cái số 2 L kia dùng không tốt, tính chất cũng không cao."
"Tiểu Tây Tây! Sao cậu luôn mang lại niềm vui cho tớ thế? Nhưng kết luận này tớ không phục, nào, chúng ta thảo luận sâu hơn một chút."
"Đừng quên tay và não Đường Đường chỉ giới hạn trong lĩnh vực nấu nướng. Cuộc thi bắn bia huấn luyện quân sự, 10 phát đạn mà cậu ấy chỉ bắn được 97 điểm, trong đó hầu như toàn ngắm vào điểm 5 và 10. Còn có ngày cuối cùng cái gì cậu ấy cũng không cởi ra nằm ở trên giường đợi nửa đêm tập hợp khẩn cấp, kết quả vẫn là đi dép lê xuống dưới đấy. Ví dụ thực tế quá nhiều, không thể kể hết được."
"Ha ha ha ha ha, Tây Tây chòm sao bò cạp các cậu quá phúc hắc rồi, có phải cậu có môt cuốn sổ đen chuyên ghi lại tai nạn xấu hổ của Đường Đường hay không? So?"
"Bởi vậy cậu ấy rất khó đồng thời thao tác thực thể và đạo cụ. Hơn nữa cậu ấy trăm phần trăm sẽ cười." Thẩm Tây Du không hổ là người học y duy nhất, tỉnh táo bày ra căn cứ khoa học.
Lâm Tử Quân gửi mấy biểu tượng cười: "Chú cún tăng ca trốn ở WC bật cười. Đề tài này hay, các cậu tiếp tục đi. Nhưng mà tớ đồng ý với Tây Tây, Đường Đường chắc chắn sẽ cười. Nhưng tớ cảm thấy thật ra không cần phải dùng đạo cụ. Cậu ấy nên học chính là khí chất tao lãng của Tứ Nguyệt ấy.”
"A, sóng thần! Sóng cuốn! Sóng nước vạn dặm vĩnh viễn không ngớt! Tây Tây, đổi thành bình sữa thì như thế nào? Người Nhật Bản làm gì đó cũng biếи ŧɦái. Chỉ là giá cả quá rẻ nên tớ không dám dùng."
"Rất phù hợp, lần đầu sử dụng xin cẩn thận cảm giác chấn động quá mạnh mẽ, đừng ném xuống giường." Thẩm Tây Du tỏ thái độ theo: "Dao kéo và loạt thớt gỗ ZWILLING quy về tớ. Máy ép cũng để tớ đi."
"Tây Tây, đừng chuyển hướng chủ đề! Nào, nhường microphone cho cậu, nói ra chuyện của cậu đi." Tần Tứ Nguyệt lập tức bắt được trọng điểm.
Lâm Tử Quân bổ thêm đao: "Tớ phải trở về họp, Tây Tây, chờ tớ trở lại chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Thẩm Tây Du không để ý tới các cô ấy: "Tớ đi phòng bệnh. Đường Đường, nếu chặt chân đàn ông, nhớ kỹ dùng loại dao tốt nhất."
Tần Tứ Nguyệt lanh trí: "Đường Đường, chặt xong cậu lập tức gọi điện thoại cho Tây Tây, Tây Tây khâu lại là đươc. Cậu lại gọi điện thoại cho Quân Quân, tìm được lỗ thủng pháp luật tạo thành tự vệ hợp pháp. Oa! Cậu thật độc cậu thật độc cậu thật độc độc độc độc độc!"
"Tại sao lại không có người nói chuyện chứ? Lương tâm của các cậu đâu rồi? Bắt nạt tớ chênh lệch múi giờ?"
"Môt con dao đẹp kiếm được tiền như cậu, vây mà chỉ chi đồ rẻ như vây? Nếu không cậu cho tớ thêm ít tiền. Tớ cũng cần tìm kiếm sự thăng hoa của mình." Diệp Thanh vừa xuất hiện đã tặng cho Tần Tứ Nguyệt một nu hôn.
"Ăn đồ trong nồi đi, ngay cả trong bát của Đường Đường cậu cũng không buông tha, cậu giữ chút mặt mũi được không?"
"Tứ Nguyệt, cậu hỏi Đường Đường và Quân Quân một chút, sẽ biết rõ bà chủ thời gian phố Tử Đằng Nam Kiều tớ có bao nhiêu tuyệt vọng, mặt là cái gì? Bà đây muốn lêи đỉиɦ."
"Đó là cậu đáng đời được chứ? Bảo cậu đừng ở bên ông chủ nhỏ Ngô, ai bảo cậu không nghe lời bà đây?"
"Đánh người không đánh mặt. Nhớ ngày đó tớ khạc ra bao nhiêu..."
"Đã sớm nói cho cậu, người béo có ba thứ quý, cậu nhỏ đông ấm hè mát. Ha ha."