Chương 4: Lời mời

Anh đưa cặp sách cho cô, "Lên đi, muộn rồi."

Tự học buổi tối lúc 8:30, ban đầu có thể về nhà lúc 8:45, nhưng vì chuyện của tên biếи ŧɦái, đến hơn 9:00 mới về tới nhà.

Thời tiết mấy hôm nay càng tối sẽ càng lạnh, nhìn cô gái khuôn mặt đỏ bừng, dù không nở nhưng anh cũng phải để cô ấy lên nhà.

“Ừ.” Ôn Thư Viên lấy lại cặp sách, “Tuần sau gặp.”

“Tuần sau gặp.” Trần Chi Nghiêu vẫn đứng đó, muốn nhìn cô vào tòa nhà mới rời đi.

Ôn Thư Viên vẫy tay với anh, quay người đi vào trong tòa nhà, ngón tay còn nắm chặt dây đeo của cặp sách, đi được vài bước lại lon ton chạy đến bên anh.

Chàng trai nghi hoặc nhìn cô gái đứng trước mặt mình, "Sao vậy?"

“Cậu có muốn đi lên uống ly nước không?” Ôn Thư Viên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày, thấp giọng hỏi.

Trần Chi Nghiêu sửng sốt một lúc, rất nhiều suy nghĩ loé lên trong đầu, cuối cùng anh kìm xuống đáy lòng một số suy nghĩ, khàn giọng trả lời.

Ôn Thư Viên thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì đi thôi."

Hai thiếu niên với những mối tâm sự riêng lặng lẽ bước vào thang máy.

Ôn Thư Viên nhìn chằm chằm thang máy, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng, không biết nên chọn chủ đề gì để nói chuyện.

“Bạn học Ôn muốn dạy tôi làm bài tập sao?” Trần Chi Nghiêu đánh vỡ sự im lặng trong thang máy.

“Ừm.” Cô thấp giọng đáp lại.

Trần Chi Nghiêu nhìn chằm chằm vòng xoáy xinh đẹp trên đầu cô, yên lặng cười cười, cô thật sự tin rằng anh không biết làm những bài tập đó.

Sau khi bước vào cửa nhà, Ôn Thư Viên mở đôi dép dùng một lần và đưa cho anh ấy.

Trần Chi Nghiêu vừa bước vào, điều đầu tiên anh cảm nhận được là sự ấm áp, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là giấy dán tường có tông màu ấm, tiến sâu hơn là bức chân dung gia đình được treo trên tường.

Trong ảnh, cô ngồi ở giữa bố mẹ, mặc một chiếc váy dài sáng màu, mái tóc xõa nhẹ qua vai, nụ cười dịu dàng trên môi, đôi mắt trong sáng.

Từ bức chân dung gia đình này, có thể thấy được cô ấy là công chúa nhỏ của gia đình.

Khi Ôn Thư Viên đặt cặp sách xuống, liền thấy anh ấy đang nhìn vào bức chân dung gia đình của cô ấy, “Bức ảnh đó được chụp vào năm ngoái.” Hôm đó vừa vặn là sinh nhật của cô, vì vậy đã cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình.

Cô gái nghe anh nói vậy cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không biết kỳ lạ ở đâu, "Ừm, trừ việc đi du lịch mà không dẫn theo tôi, thì cái gì cũng tốt."