Chương 1: Bạn học Trần

Đêm khuya mát mẻ và gió thổi hiu hiu.

Đèn đường đêm nay dịu dàng lạ thường, sáng trưng cả hai bên đường, chiếu rọi lên những chiếc xe qua lại.

Cây đại thụ tán lá xum xuê đứng ở ven đường, ánh đèn chỉ có thể xuyên qua khe hở chiếu xuống mặt đất, trên mặt đất lác đác ánh đèn, bởi vì gió thổi qua nên trên mặt đất xuất hiện những chấm sáng chập chờn chập chờn, giống như những ngôi sao lấp lánh.

Con đường này hơi tối vì cây cối um tùm.

Ôn Thư Viên do dự nắm chặt dây đeo cặp sách.

Cô đã đi trên con đường này ba năm rồi, đương nhiên không có gì phải sợ hãi, nhưng không may là một tuần trước có một tên biếи ŧɦái thường xuyên xuất hiện trên con đường này, và hắn chuyên bắt những cô gái đi một mình và để xem bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình.

Ôn Thư Viên đứng một lúc, chỉ có gió lạnh thổi qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, tiếng lá xào xạc và những chiếc xe tăng tốc trên đường.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định phải nhanh chóng đi qua con đường này, trong lòng âm thầm cổ vũ bản thân. Hai tay nắm lấy quai cặp sách, cô bước đi thật nhanh.

Còn chưa đi được hai bước, một bóng người từ bụi cây bên cạnh lao ra, đầu tóc bù xù, mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, hai tay nắm tà áo, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

Ôn Thư Viên dừng bước, tay nắm chặt cặp sách, cả người căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này, không biết nên làm thế nào, nhưng cô lại không thể tự giúp mình.

Tên biếи ŧɦái nở nụ cười đắc ý, đồng thời cởϊ áσ khoác mình ra, khoe bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình với cô gái xinh đẹp trước mặt. Nhưng hắn ta đã tính toán sai.

Hắn vừa mở áo khoác ra thì cô gái đã bị bịt mắt từ phía sau.

Ôn Thư Viên nhắm mắt lại, khi tên biếи ŧɦái cởϊ áσ khoác ra, có người đã che mắt cô lại, theo quán tính, nửa thân trên của cô dựa vào lòng của người phía sau, chắc là do thời tiết quá lạnh, khiến cô có thể cảm thấy ấm áp khi dựa vào nó.

Cô không biết người này là ai, nhưng cơ thể cô cũng không còn căng thẳng như vậy nữa, có lẽ cô cảm thấy an toàn một chút.

Tên biếи ŧɦái thấy có người đi tới, hơn nữa đối phương còn lạnh lùng nhìn mình, chỉ có thể tức giận kéo quần áo lên chui vào bụi cây.

Trần Chi Nghiêu thu hồi ánh mắt và nhìn xuống cô gái đang ngoan ngoãn dựa vào lòng anh với đôi mắt bịt kín.

Tim đã rung động, đập loạn nhịp.