Chương 91: Pn 8

Hoa da^ʍ bụt trong vườn trường nở rồi lại tàn, mùa hạ và mùa thu trôi qua trong chớp mắt.

Cuộc sống của Tưởng Thanh Duy trở nên đơn giản hơn, lúc rảnh rỗi cậu chỉ có thời gian để lo lắng xem bài thi mà giáo viên phát cho còn bao nhiêu phần chưa làm xong, tiền thuốc men và tiền chạy thận của Ôn Hiểu Bình có đủ hay không, thậm chí cậu còn không có thời gian để nghĩ xem việc Hoàng Nghênh Xuyên chăm sóc mình như thú cưng lại là chuyện gì.

Tưởng Thanh Duy đã nhiều lần nói với Hoàng Nghênh Xuyên hãy từ bỏ tâm tư đặt trên người cậu đi, không có kết quả đâu, nhưng vẫn luôn không thấy xi nhê gì. Hoàng Nghênh Xuyên giống như một miếng vải bông, nhẹ nhàng mềm mại quấn dính lấy người ta nhưng lại không vượt qua giới hạn, sự thờ ơ và chống chọi gay gắt của Tưởng Thanh Duy đều là vô ích, dù sao cũng không thể tức giận nổi.

Trước khi vào đông, ngay cả Ôn Hiểu Bình cũng biết Hoàng Nghênh Xuyên. Tưởng Thanh Duy gặp gã ở bệnh viện khi cùng Ôn Hiểu Bình đi khám bệnh, Tưởng Thanh Duy đi lấy kết quả, đôi lông mày sâu róm của Hoàng Nghênh Xuyên hơi nhướng lên, cười trong veo nói chuyện cùng Ôn Hiểu Bình. Không khó để tưởng tượng, chỉ cần Hoàng Nghênh Xuyên tình nguyện, để lại ấn tượng tốt cho Ôn Hiểu Bình là một chuyện không thể dễ dàng hơn.

Về sau, đối tượng chăm sóc của Hoàng Nghênh Xuyên thậm chí còn thêm cả Ôn Hiểu Bình, lúc bà đến bệnh viện chạy thận thì luôn gặp được trợ lý của Hoàng Nghênh Xuyên, giúp đỡ việc vặt chạy lên chạy xuống, trò chuyện với bà để bà bớt buồn chán trong lúc lọc máu. Ôn Hiểu Bình thấy có lỗi, trước Tết còn cố ý làm thêm đồ ăn nhẹ và rượu gạo hoa quế, bảo Tưởng Thanh Duy tìm cơ hội mang cho Hoàng Nghênh Xuyên. Nhưng có vẻ Hoàng Nghênh Xuyên cũng rất bận, cho dù thi thoảng xuất hiện ở tiệm net thì cũng là vội vàng đến rồi đi, thậm chí còn không nói nổi hai câu, cuối cùng vẫn là phải giao cho trợ lý của gã để giúp đưa đồ.

Cùng với một người sớm tối ở chung, nhiều khi mình sẽ không nhận ra những thay đổi của đối phương. Ôn Hiểu Bình và Tưởng Thanh Duy đều sợ lạnh, sau khi vào đông thì bọn họ mặc nhiều quần áo hơn, Tưởng Thanh Duy vẫn luôn đi sớm về tối nên không nhận ra Ôn Hiểu Bình có gì đó không đúng.

Sau khi mùa xuân đến thì mặc ít quần áo hơn, nhưng Ôn Hiểu Bình vẫn luôn ăn mặc kín kẽ. Sau khi thi thử ngày thứ hai kết thúc, Tưởng Thanh Duy mua thức ăn rồi trực tiếp về tiểu khu số 26, lúc mở cửa nhà ra thì thấy Ôn Hiểu Bình đang ngồi trước cửa sổ tháo gấu quần. Hai ngày nay nhiệt độ đột nhiên nóng lên, thậm chí có thể bắt gặp người đi đường mặc áo cộc tay ở trên đường, Ôn Hiểu Bình rốt cuộc cũng cởϊ áσ khoác ngoài, mặc một chiếc áo len dày, từ góc độ của Tưởng Thanh Duy thì chỉ thấy một thân hình gầy gò, giống như khoảnh khắc nhân vật trong kịch chiếu bóng quay người, như thể ánh chiều tà lớn thêm một chút là có thể nuốt chửng bà hoàn toàn.

Ôn Hiểu Bình nghe thấy tiếng mở cửa, khâu thêm hai mũi làm xong công việc trong tay thì mới quay đầu lại. Không biết từ bao giờ mà nước da của bà bắt đầu vàng vọt xanh xao, lúc này đã có dấu hiệu sắp héo tàn, vết nứt trên môi nhỏ bé nhưng gai mắt, chỉ có nụ cười trong mắt vẫn dịu dàng như ngày nào.

“Tiểu Duy về rồi à?” Ôn Hiểu Bình vốn định nói thêm gì đó nhưng lại lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, cảm thấy trạng thái của Tưởng Thanh Duy không ổn lắm, còn tưởng rằng cậu làm bài thi không tốt, lấy tay vuốt ngực rồi nói: “Thi xong rồi thì đừng nghĩ nữa, con đã mua thức ăn gì thế, để mẹ đi làm?”

Tưởng Thanh Duy cố gắng để tinh thần của mình thả lỏng, khóe miệng miễn cưỡng hơi cong lên, nhưng sau đó không thể tiếp tục được nữa, chỉ đành xoay người đi vào phòng bếp: “Để con làm cho, hôm nay có nhiều thời gian.”

Hoàng Nghênh Xuyên bước ra từ chỗ của bác sĩ chủ trị, phí một chút công sức mới tìm được Tưởng Thanh Duy.

Những năm đầu, có một khu rừng nhỏ ở cửa sau của bệnh viện, có lẽ vì gần nhà xác nên luôn có các loại truyền thuyết ly kỳ, cũng không thiếu những người không nhìn thấy hi vọng hay nghĩ không thông đã treo cổ tự vẫn ở trong rừng lúc nửa đêm. Bảy năm trước, thành phố được quy hoạch và xây dựng lại, khu rừng bị san phẳng, người ta nói rằng đã mời một thầy phong thủy, khu rừng được xây thành quảng trường điêu khắc. Xung quanh quảng trường nối tiếp nhau mọc lên các trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm, người đến người đi tấp nập, dần dần mất đi vẻ tiêu điều u ám làm người ta khϊếp sợ trước đây.

Tưởng Thanh Duy ngồi trên băng ghế dài trong quảng trường, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, thậm chí có chút trống rỗng ngẩn ngơ. Sự ngẩn ngơ này khiến người ta liên tưởng đến điềm gở khu rừng năm xưa ở đây, thật bất đắc dĩ và vô vọng.

Hoàng Nghênh Xuyên ngồi bên cạnh cậu, đắn đo mở miệng: “Đừng lo lắng về nguồn thận và tiền bạc, tôi sẽ tận lực giúp em.”

Nhưng bọn họ đều biết rằng, bây giờ không còn là vấn đề nguồn thận và tiền bạc nữa.

Vẻ bình thường trước đây của Ôn Hiểu Bình chỉ là bề ngoài, nhưng thực ra bên trong đã mục nát rồi, hen suyễn theo mùa kéo dài dẫn đến viêm huyết quản, tình trạng thận cùng lúc cũng đột nhiên chuyển biến xấu. Xét theo thể chất đặc thù của Ôn Hiểu Bình, kết quả hội chẩn là rủi ro đào thải ghép (phản ứng của cơ thể từ chối quả thận mới) vô cùng cao, thời gian sống có lẽ còn không lâu bằng việc tiếp tục chạy thận.

Tưởng Thanh Duy nhắm mắt lại: “Cảm ơn anh…”

Hoàng Nghênh Xuyên đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đặc biệt mời hai vị chuyên gia từ thành phố B đến. Có lẽ cậu nên nói thêm điều gì đó, nhưng lại không thể lên tiếng. Sự hoảng loạn sắp không thể kiềm chế được ở trong lòng khiến cậu không nói nên lời, cậu sợ rằng mỗi một chữ nói ra sẽ trở thành lời tiên tri trong tương lai gần hoặc tương lai xa.

Ôn Hiểu Bình hình như chưa nhận ra bệnh tình đang chuyển biến xấu, cơ thể liên tục cảm thấy không khỏe, các loại thuốc tiêm và thuốc uống ngày càng nhiều, số lần lọc máu ngày càng tăng, tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt bình thường. Bà nghiêm túc làm theo hầu hết những gì bác sĩ đã nói, nhưng cũng hoàn toàn không gò ép bản thân, thi thoảng trộm lười. Tưởng Thanh Duy phân biệt không rõ nội tâm của bà có thực sự dũng cảm mạnh mẽ, hay đang vô cùng sợ hãi giống cậu nên mới giả vờ bình thản. Dù là cái nào thì nó cũng làm cho tình hình có vẻ ít tệ hại hơn so với thực tế.

Kết quả thi thử lần hai của Tưởng Thanh Duy không quá tốt. Ôn Hiểu Bình nằm trên giường bệnh truyền nước, tay phải vỗ vai cậu, nói với cậu rằng không sao cả, mặc kệ sau này thi được vào đâu, chỉ cần sống nghiêm túc thì cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp cả thôi.

Có lẽ nhờ tâm thái vô tư của bà nên khi mùa hè đang đến gần, các chỉ số cũng đã ổn định lại, tuy kém hơn trước nhưng so với mong đợi ít nhiều cũng đã tốt hơn.

Tưởng Thanh Duy cao 1m79 và chỉ nặng 56kg trong lần khám sức khỏe trước kỳ thi đại học, được một số bác sĩ nhắc nhở phải chú ý chế độ dinh dưỡng. Kỳ thực có Hoàng Nghênh Xuyên ở đây, cậu chưa bao giờ thiếu thứ để ăn khi đói, nhưng vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ nên làm thế nào thì cậu cũng không tăng cân được.

Trong hai ngày rưỡi diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học, trạng thái của Ôn Hiểu Bình rất tốt, nấu nước đậu xanh cho Tưởng Thanh Duy, sợ cậu ăn không ăn ngon nên còn đặc biệt làm món cơm thịt bò mà cậu thích nhất, nhưng lại sợ cậu nóng trong người nên xào thêm một đĩa mướp đắng rồi đặt ở bên cạnh. Sau khi Tưởng Thanh Duy thi xong thì bà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì hình như cũng mất đi sức lực chống đỡ, lại được đưa vào bệnh viện, bệnh tình cứ lặp đi lặp lại, sau khi xuất viện thì nhoáng một cái đã tới ngày công bố điểm.

Tưởng Thanh Duy khi còn nhỏ rất thông minh, cái gì cũng biết, học cái gì cũng không tốn sức, Tưởng Đình Hạo từng cười hỏi cậu rất nhiều lần rằng có muốn học cùng trường đại học với bố hay không. Tưởng Đình Hạo năm đó là thủ khoa tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có tình cảm rất sâu đậm với trường cũ. Hạt giống gieo vào lòng cậu khi còn nhỏ đã bị thực tại phá hủy ngay khi vừa xuyên qua mặt đất và nảy mầm, Tưởng Thanh Duy biết rằng đây không chỉ là chấp niệm vượt quá khả năng của cậu mà còn của Ôn Hiểu Bình nữa. Bà không nhắc đến chuyện này, nhưng Tưởng Thanh Duy cảm nhận được trong lòng bà có quá nhiều áy náy và hối tiếc.

Thực ra thì cậu thi khá được, xem như là phát huy hơn hẳn bình thường, nhưng vẫn còn kém xa để có thể thi vào trường cũ của Tưởng Đình Hạo. Có rất nhiều trường cao đẳng và đại học để lựa chọn, cuối cùng thì cậu nói với Ôn Hiểu Bình rằng mình sẽ báo danh vào trường Đại học Sư phạm H.

Đây là một quyết định hợp lý. Tiền bạc trong nhà gần như đã khánh kiệt, cho dù mỗi ngày cậu làm ba công việc nhưng cũng chỉ đủ duy trì tiền thuốc men và chạy thận cho Ôn Hiểu Bình cùng với tiền sinh hoạt của bọn họ, chi phí khám bệnh và nằm viện đều là Hoàng Nghênh Xuyên tạm ứng sau lưng cậu. Hoàng Nghênh Xuyên bảo cậu rằng cứ nợ trước đã, cho cậu mười năm để trả dần. Nợ tiền chữa bệnh đã khiến cho Tưởng Thanh Duy bất an, nếu như vẫn muốn học đại học thì trường sư phạm trực thuộc Bộ giáo dục được miễn học phí, miễn phí chỗ ở, lại còn có trợ cấp. Chắc chắn đây là lựa chọn tốt nhất.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng quạt điện.

Tưởng Thanh Duy biết đây không phải là điều mà Ôn Hiểu Bình mong đợi ở cậu, bản thân cậu trước đây cũng chưa từng nghĩ đến việc trở thành giáo viên. Cậu cho rằng Ôn Hiểu Bình sẽ không lập tức đồng ý nên đã sẵn sàng biện hộ.

Ôn Hiểu Bình im lặng hồi lâu, trong mắt dần dần xuất hiện ánh nước: “Nếu như con có thể thích thì cũng tốt.”

Trong mắt bà có rất nhiều thứ phức tạp, đau lòng, hối tiếc, lo lắng, nhưng không phải là sự đau lòng, hối tiếc, lo lắng mà cậu hiểu được – cảm xúc trong mắt bà còn nặng nề hơn những thứ kia. Tưởng Thanh Duy không hiểu được, cậu chỉ biết rằng Ôn Hiểu Bình đang do dự, như là có một vài lời không biết có nên nói ra hay không, nếu mà nói ra thì nên nói như thế nào.

Quạt điện quay sang phía Ôn Hiểu Bình, thổi tung sợi tóc xoăn trên trán bà.

“Tiểu Duy, con… con thích con trai hả?”

Quạt điện lại chuyển hướng sang Tưởng Thanh Duy, gió nóng thổi tới cánh tay cậu, cậu không hề hay biết, sững sờ tại chỗ như hóa đá. Hoàn toàn không hề phản ứng lại được câu hỏi đột nhiên xuất hiện này, hơn cả trở tay không kịp, đến nỗi trong đầu cậu thậm chí còn không xuất hiện ý nghĩ né tránh ngay từ đầu.

Ôn Hiểu Bình đã có được đáp án. Bà hít thở nhẹ nhàng, giọng nói có chút run rẩy mà truy hỏi: “Còn thích con gái không con?”

Quạt điện quay sang hướng khác, gió biến mất khiến cho cảm giác oi bức lại bao vây. Trong đầu Tưởng Thanh Duy vô cùng hỗn loạn, tìm không ra bất kỳ manh mối nào. Có lẽ cậu vẫn còn cơ hội để che giấu, nhưng Ôn Hiểu Bình quá dịu dàng quá bao dung, cậu đột nhiên cảm thấy mình không nên lừa dối bà.

“Con không biết nữa.” Cậu ngừng một lát, nhớ đến Vạn Kính Tiên, như thể buông bỏ chính bản thân mà bổ sung nốt vế sau: “Có lẽ sẽ không ạ.”

Mấy chữ này nghe rất nhẹ, nhẹ đến mức bối rối và chua xót.

Nước mắt của Ôn Hiểu Bình cuối cùng cũng rơi xuống, lúc cất tiếng lần nữa thì cứ ngắc ngứ, không mạch lạc: “Đừng sợ, trời không sập được. Mẹ chỉ là sợ, sợ con không đợi được… sợ con sau này cô đơn. Mẹ không thể ở bên con được bao nhiêu năm nữa, nếu mẹ…”

Bà không thể nói tiếp, mím môi, nước mắt lại trào ra đồng thời khóe miệng tận lực cong lên thành hình vòng cung: “Đừng để mình phải vất vả.”

Bà là người thân cuối cùng của Tưởng Thanh Duy trên thế gian này, nếu như một ngày bà không còn nữa thì nhà cũng sẽ không còn nữa. Bà tự mình tiêu hóa chuyện này rất lâu, ban ngày giả vờ mình ổn nhưng ban đêm lại trằn trọc khó ngủ. Cho đến bây giờ thì bà đã không còn sợ người khác nói cái gì nữa, chỉ sợ con đường phía trước của Tưởng Thanh Duy chông gai và cô độc. Không ai trên thế gian hiểu rõ con mình hơn mẹ, Tưởng Thanh Duy trông có vẻ khôn khéo sành sỏi và biết cách thích ứng với những thay đổi hơn Tưởng Đình Hạo, nhưng thực ra nội tâm lại giống nhau, không hề biết cách để từ bỏ. Có thể đợi được đứa trẻ kia thì tốt, nhưng nếu không đợi được thì con mình phải làm sao?

Muốn có thể ở bên cậu lâu hơn một chút, lại lâu thêm một chút, nhưng làm sao đây…

Ôn Hiểu Bình không phủ nhận sự yếu đuối của mình, nhưng bà không thích khóc, bởi vì nếu thời gian cười đủ lâu, lâu đến mức có thể lừa dối chính mình thì dần dần sẽ biến thành thật.

Bà dùng mu bàn tay lau những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má: “Nếu như sau này con vẫn không thích con gái, thì có lẽ cũng sẽ không có đứa con của riêng mình. Làm giáo viên rất tốt, dạy học và giáo dục con người, học sinh đều là con cái của con, chúng đối với con cũng giống như con đối với mẹ vậy, đều là lương duyên.”

Tưởng Thanh Duy luôn mạnh mẽ bao năm qua, nhưng lúc này không thể chịu đựng được nữa, nhào vào lòng Ôn Hiểu Bình giống như một đứa trẻ, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên má.

Cậu lờ mờ cảm nhận được rằng, thân thể của Ôn Hiểu Bình vẫn còn đang ở trần gian, nhưng nửa trái tim đã tiến vào hư không.

***

Hoàng Nghênh Xuyên bước vào cửa theo đúng thời gian đã hẹn, sau khi ngồi vào chỗ thì uống nửa tách trà, không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cậu sẽ đến tìm tôi.”

Vạn Kính Tiên đã hiểu tại sao Lý Dịch Trác lại quan tâm đặc biệt đến người này. Hoàng Nghênh Xuyên không giống với những ‘người lớn’ khác, hình như gã chưa bao giờ coi bọn họ là học sinh trung học vị thành niên. Mặc dù có rất ít người dám coi thường Vạn Kính Tiên, nhưng cũng không có nhiều người như Hoàng Nghênh Xuyên dành cho hắn sự tôn trọng bình thường, vì vậy sự bình thường này có vẻ rất đặc biệt.

Vạn Kính Tiên vẫn bình tĩnh: “Vậy thì anh chắc hẳn cũng biết lý do tôi tới tìm anh.”

Hoàng Nghênh Xuyên nhón viên hạt điều rang muối hoa hồng trong đĩa đồ ăn nhẹ: “Tưởng Thanh Duy.”

Đó hoàn toàn không phải là một phản ứng ngoài dự đoán, nhưng Vạn Kính Tiên ngay lập tức nhận ra rằng người này không đơn giản như hắn tưởng. Trước đây cậu cho rằng Hoàng Nghênh Xuyên có ý gì đó với Tưởng Thanh Duy, nhưng sau khi quan sát một khoảng thời gian thì lại cảm thấy không giống lắm. Chưa nói đến việc tán tỉnh trai đẹp cho vui, cho dù làm từ thiện thì cũng không làm đến bước này, huống hồ có thể khiến anh trai của Lý Dịch Trác coi trọng bốn năm và có chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn tài chính của Lý thị, vậy nên gã không có khả năng đi con cờ vô nghĩa được.

Vạn Kính Tiên có một chút phỏng đoán, trước khi đi thì cần phải xác nhận.

“Anh muốn cái gì?”

Hoàng Nghênh Xuyên đón nhận ánh mắt sắc bén của Vạn Kính Tiên, mặt đối mặt cùng hắn một lúc với thái độ thoải mái nhưng đầy ẩn ý thăm dò, đột nhiên vỗ tay, gằn đuôi lông mày xuống rồi cười: “Không tồi, không tồi, Vạn thiếu gia quả nhiên là một người có thể làm nên chuyện.”

Bất kể là tự mình trúng tuyển vào Học viện Quân sự hay là đi đường tắt, có thể bước vào cánh cổng của Học viện thì đều không phải là những người tầm thường: Hoặc là năng lực bản thân mạnh, hoặc là gia tộc mạnh. Ở độ tuổi mười bảy mười tám mười chín, không có chút bản lĩnh thực sự thì ai có thể phục ai? Chỉ là Vạn Kính Tiên rất ít khi nhìn nhận đa chiều, không phải là hắn không tôn trọng đối thủ, mà là mục tiêu và kế hoạch của hắn quá rõ ràng, đường lại không dễ đi, không có dư sức để phân bố cho những việc linh tinh khác.

Tuổi dậy thì tràn ngập biến số, rất nhiều chàng trai trưởng thành chỉ sau một đêm. Vạn Kính Tiên chưa từng trải qua thời kỳ trẻ trâu ấu trĩ, sau mùa hè năm mười bảy tuổi, ngay cả khí chất thiếu niên hứng khởi ban đầu cũng đã phai nhạt hết, cả người trầm ổn không hợp với lứa tuổi, khí thế ngày càng lộ rõ, khiến người khác vô thức tin tưởng và đi theo. Hắn kiệm lời nhưng khí thế mạnh mẽ, đối xử với mọi người và giải quyết công việc rất công bằng và cũng rất linh hoạt, sau khi trải qua một vài sự kiện không lớn không nhỏ, hắn dần dần trở thành ‘người dẫn đầu’ theo một nghĩa nào đó trong vòng giao thiệp.

Hành tung của hắn vốn dĩ ít người biết, sau khi trở về từ khóa huấn luyện ở lưu vực nam Tứ Xuyên và lập được công trạng hạng ba trong kỳ nghỉ hè năm nhất thì hành tung của hắn càng thêm bí ẩn.

Hạ Kiên dựa vào khung giường, nhướng mí mắt đánh giá chàng trai cả người đang bứt rứt đứng trước giường của Vạn Kính Tiên.

“Tìm Vạn Kính Tiên à?”

Chàng trai có vẻ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu ra hiệu đúng vậy, hỏi Hạ Kiên khi nào Vạn Kính Tiên sẽ trở lại.

Trong lòng Hạ Kiên buồn cười mà nghĩ, tâm tư của con thỏ trắng này che giấu chả kỹ gì cả.

Nếu như hỏi Vạn Kính Tiên có quen biết người bạn cùng lớp này hay không thì Vạn Kính Tiên nhất định sẽ đáp lại một câu chưa từng gặp mà không thèm ngẩng đầu. Ngược lại thì Hạ Kiên biết cậu chàng này, Thi Bách Kỳ, người nổi trội nhất trong đám con cháu của nhà họ Thi ở thành phố C, hotboy của ngành kỹ thuật thông tin đối kháng, năm học trước đã đạt được giải Quốc gia và các giải thưởng lớn khác, độ nổi tiếng rất cao. Chỉ tiếc là từ nhỏ được bảo vệ quá kỹ nên có hơi ngây thơ ngốc nghếch.

“Không ai nói được chuẩn xác khi nào cậu ấy trở lại, có việc gấp gì à?”

Thi Bách Kỳ do dự một lúc, hỏi Hạ Kiên có thể gọi điện cho Vạn Kính Tiên hay không, nói với hắn rằng thầy Hồ yêu cầu hắn nhanh chóng đến viện một chuyến. Hạ Kiên cầm lấy điện thoại: “Tại sao lại là cậu tới báo cho cậu ấy đến viện của bọn tôitôi?”

Thi Bách Kỳ buột miệng nói rằng hai khoa của học viện muốn cùng nhau tổ chức hội thi diễn tập. Cậu ta trả lời quá nhanh đến nỗi trông hơi mất tự nhiên, cứ như đã chuẩn bị trước cho câu hỏi đó.

Hạ Kiên nở một nụ cười vô cảm, thờ ơ lướt mở điện thoại: “Vạn Kính Tiên chưa chắc sẽ mở máy.”

Vạn Kính Tiên nhìn thì có vẻ ngay thẳng, nhưng các mối quan hệ mật thiết khi kết giao thì đều không bình thường. Lý Dịch Trác lưu manh, Hạ Kiên thì vô lại, đều không phải là đèn cạn dầu.

Hạ Kiên hoàn toàn không có lòng tốt đẹp đẽ của người trưởng thành. Từ lâu cậu ta đã biết Vạn Kính Tiên đi gặp người liên lạc, vì để đề phòng Vạn Vĩnh Tường, bên người thể nào cũng có thiết bị gây nhiễu sóng để không thể gọi được. Nhưng cậu ta không nói, giả vờ mở loa ngoài để Thi Bách Kỳ nghe được giọng nữ điện tử vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng. Sorry, the number you…”

Ánh mắt của Thi Bách Kỳ ảm đạm, nhờ vả Hạ Kiên đợi Vạn Kính Tiên quay lại thì truyền lời cho hắn.

Hạ Kiên nhướng mày: “Hôm nay cậu có bận không?”

Thi Bách Kỳ không rõ nguyên do, tỏ vẻ nghi hoặc: “Vẫn ổn, không tính là bận.”

“Vậy thì cậu ngồi xuống đây đợi đi, cậu ấy chắc chắn sẽ quay về trước sáu rưỡi, buổi tối vẫn còn tiết mà.” Hạ Kiên vừa nói vừa chỉ tay vào bàn học của Vạn Kính Tiên, một vài cuốn sách giáo khoa được đặt ngay ngắn trên đó.

Thi Bách Kỳ nghe thấy vậy, do dự một lúc, cuối cùng nói cảm ơn rồi khoan thai ngồi xuống.

Hội thi diễn tập là sự kiện quan trọng hàng năm của Học viện Quân sự, Quân ủy sẽ cử người tham gia tổ chức và lên kế hoạch, tất cả các khối lớp, trừ tân sinh viên ra, hai mươi sinh viên xếp hạng cao nhất của mỗi khối lớp đều phải tham gia cuộc thi. Những năm trước thường do một khoa của Học viện dẫn đầu đảm nhận, năm nay nghe nói là có nhiệm vụ đặc biệt, cấp trên có vẻ rất coi trọng, vì vậy lần này do hai khoa cùng nhau tổ chức.

Mặc dù đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trước khi khởi hành nhưng Vạn Kính Tiên vẫn cảm thấy bất an vô cớ, không khỏi quay đầu lại nhìn trước khi lên xe quân sự. Một người đàn ông đứng ở nơi không bắt mắt ngoài cổng trường và gật đầu với hắn.

Sau khi thương thảo với bộ đội đặc chủng, gần một nghìn người đóng quân ở bìa núi.

Sau khi rút thăm phân tổ kết thúc, các tổ chia nhau ra bắt đầu họp. Vạn Kính Tiên quét mắt nhìn Thi Bách Kỳ một lượt, khẽ cau mày.

Trước khi bắt đầu chính thức, bọn họ đã được thông báo rằng lần này không phải là diễn tập. Nhận thức được việc ở cùng một khu vực núi với những phần tử cực đoan có trang bị súng thật đạn thật khiến các học sinh cảm thấy không thực tế, trong số đó không thiếu những người chân tay mềm nhũn đầu óc trống rỗng. Nhưng dù sao bọn họ cũng là những tinh anh đã trải qua huấn luyện khép kín ở cường độ cao tại Học viện Quân sự, còn lâu mới đến mức suy sụp, phần lớn đều có thể duy trì lý trí, huống hồ bọn họ còn theo sau bộ đội đặc chủng, sẽ không phải đối mặt trực tiếp với kẻ địch.

Sau một thời gian, các sinh viên hoặc ít hoặc nhiều cảm thấy mình đã hiểu được ý nghĩa của hội thi lần này: dùng một nhóm phần tử xấu có cấp độ nguy hiểm vừa phải để bọn họ luyện tập thực địa, một chiến trường bán nhân tạo được hình thành. Vì để bồi dưỡng bọn họ mà thực sự đã chi lớn như vậy.

Mười ngày trôi qua, thể lực và vật tư đã tiêu hao nghiêm trọng hơn so với những lần diễn tập hoặc huấn luyện dã ngoại trước đây, tình hình cũng đang dần tiến đến giới hạn của bọn họ. Những lúc thế này sẽ rất dễ xảy ra sai lầm.

Thi Bách Kỳ nhất thời lúc sơ suất đã đυ.ng phải bẫy do đối phương giăng ra, may mà Vạn Kính Tiên đã nhanh tay nhanh mắt kéo cậu ta sang một bên, nếu không hậu quả sẽ khôn lường. Nhưng chân trái vẫn bị mảnh đạn nổ văng trúng, cả chân bê bết máu. Sau khi cầm máu khẩn cấp, Vạn Kính Tiên nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh, tín hiệu của máy liên lạc lúc có lúc không, không biết đầu bên kia đã nhận được báo cáo của hắn hay chưa. Nơi này rõ ràng là không đủ an toàn, rớt lại một mình sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nhiệm vụ của đội bọn họ đã hoàn thành, đáng lẽ bọn họ phải đến điểm tập hợp số 4 theo kế hoạch, nhưng tình hình của Thi Bách Kỳ có lẽ không thể chống đỡ để đi xa đến vậy. Các thành viên trong đội trông vô cùng tã tượi, sau khi nhìn thấy máu thì lại càng bất an, không ai có thể nói trước được con đường tiếp theo sẽ ẩn giấu những mối đe dọa gì.

Vạn Kính Tiên tìm được điểm cấp cứu gần nhất trên bản đồ, quyết định đến đó trước, sau đó hắn ngồi xổm xuống và nhờ một đồng đội khác đỡ Thi Bách Kỳ leo lên lưng mình. Sự điềm tĩnh và quyết đoán của hắn đã khiến những người khác lần lượt bình tĩnh lại, phối hợp với nhau cùng tiến về phía trước.

Điểm cấp cứu gần nhất cũng không hẳn là gần, thời gian gần chập tối nên xung quanh cũng dần dần tối đi.

Ngay khi bọn họ nhìn thấy ánh đèn yếu ớt của điểm cấp cứu ở trước mặt thì nghe thấy tiếng sột soạt sau bụi cây cách đó không xa. Vài người nhìn nhau, không phát ra tiếng động mà lập tức tự mình tìm cây để ẩn nấp. Ánh đèn sáng lên sau bụi cây, bốn dài hai ngắn một dài. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người của mình.

Sau khi nhận được phản hồi từ phía bọn họ, một người bước ra từ sau bụi cây. Thật trùng hợp, hóa ra là Hạ Kiên. Hạ Kiên nhìn thấy Vạn Kính Tiên, dường như cậu ta đã thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nửa thật nửa giả giải thích rằng cậu ta tới đây tiếp ứng sau khi nhận được tin báo có người bị thương qua bộ đàm.

Thấy mọi người bắt đầu đi về phía trước và không ai chú ý đến mình nữa, lúc này Hạ Kiên mới đi đến chỗ Vạn Kính Tiên. Cậu ta liếc nhìn Thi Bách Kỳ đang nằm trên lưng Vạn Kính Tiên, nhỏ giọng thì thầm với Vạn Kính Tiên: “Tôi từ điểm tập hợp số 3 đến đây. Người của Hoàng Nghênh Xuyên vẫn luôn cố gắng liên lạc với cậu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đến đây báo với cậu.”

Vạn Kính Tiên đột ngột dừng lại, tay cũng bất giác buông lỏng. Thi Bách Kỳ cảm nhận được chấn động, suýt chút nữa thì rớt xuống, vội vàng ôm chặt lấy Vạn Kính Tiên.

Hạ Kiên vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy đôi mắt của Vạn Kính Tiên dường như đỏ rực trong đêm tối.

“Người anh em, bình tĩnh.”

Cậu ta ngày càng thấp giọng: “Tưởng Thanh Duy xảy ra chuyện rồi.”