Chương 20

Hạ Khôn tự nhận mình là người luôn giữ lời hứa, quả thực hắn chỉ làm một lần.

Cuối cùng thì Khâu Y Dã co rút dựa sát trên người Hạ Khôn, phải qua mười phút mới có thể trở lại bình thường. Lúc đỡ eo đi tắm rửa, cậu nhìn đồng hồ đã sắp mười một giờ, không khỏi thấp giọng nói: “Cầm thú.”

Hạ Khôn đang thay ga trải giường sau lưng cậu, nghe thấy thế bèn quay người lại vỗ nhẹ vào bờ mông đàn hồi của Khâu Y Dã: “Nhanh đi đi, không muốn ngủ sớm nữa hả?”

Trận tình ái qua đi, tính cách mà bình thường hiếm khi thấy được của Khâu Y Dã đều lộ rõ. Cậu nhanh chóng khom lưng đánh lén, búng lên thân dưới đã nửa mềm của Hạ Khôn rồi cười kiêu ngạo trốn vào phòng tắm.

Hạ Khôn vốn dĩ còn chưa tận hứng, bị búng một cái liền cương. Hắn giơ kiếm, lại không có đối thủ, chỉ có thể cô đơn ôm đống chăn ga đi vào phòng giặt. Trên chăn bông còn lưu lại mùi của Khâu Y Dã, chọc cho kiếm của hắn càng cứng hơn.

Hạ Khôn là một nhà tư bản bóc lột hết những giá trị còn sót lại của nhân viên, có tình nhân bé nhỏ ở đây thì sao có thể khiến bản thân chịu ấm ức được. Hắn đến phòng tắm của Khâu Y Dã, nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ yêu cầu Khâu Y Dã giúp mình tuốt bắn, sau đó mới để cậu đi sấy tóc.

Căn nhà này vẫn còn một vài phòng dành cho khách, nhưng Hạ Khôn không đề cập đến, Khâu Y Dã liền thức thời đi theo Hạ Khôn vào phòng ngủ chính. Hai lần trước cậu đều bị làm đến bất tỉnh nhân sự, ngủ thẳng luôn đến ngày hôm sau. Tối nay là lần đầu tiên cậu chung chăn chung gối với Hạ Khôn khi vẫn còn ý thức.

Có vẻ Hạ Khôn đã quen với việc ngủ khỏa thân, lúc nằm trên giường, trên cơ thể khỏe mạnh của hắn chỉ có độc chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác. Thế là Khâu Y Dã cũng yên tâm cởϊ áσ choàng tắm rồi đặt nó trên ghế kê chân ở cuối giường. Giường rất rộng, Hạ Khôn dựa vào một bên đọc sách, Khâu Y Dã dựa vào một bên còn lại, khoảng cách giữa hai người bọn họ đủ cho ba người đàn ông trưởng thành nằm. Vốn dĩ Khâu Y Dã cũng có thói quen đọc sách trước khi ngủ, nhưng bây giờ cậu đã quá mệt rồi, cảm thấy mí mắt một khi đã dính vào nhau thì có thể đi gặp Chu Công ngay.

Khâu Y Dã ngáp một cái, hỏi Hạ Khôn: “Trợ lý sẽ đến nhà tôi lúc sáu giờ ba mươi sáng mai. Tôi đã dặn chú Phan đợi ở dưới nhà lúc sáu giờ. Tôi định đặt chuông báo thức lúc năm giờ bốn mươi, liệu có làm phiền đến anh không?”

Hạ Khôn toàn ngủ với nam minh tinh, biết rằng do yêu cầu nghề nghiệp nên thời gian chuẩn bị trước lúc ra ngoài của họ tương đối lâu, bèn hỏi: “Chỉ chừa hai mươi phút liệu có đủ không?”

Mãi không thấy cậu đáp lời, Hạ Khôn quay đầu nhìn thì thấy Khâu Y Dã đã ngủ say, nhìn có vẻ vô cùng yên bình. Hạ Khôn biết cái từ ‘yên bình’ này nghe là lạ, nhưng bây giờ quả thực hắn đang có cảm giác này: an tĩnh, bình yên.

Hạ Khôn bất giác mỉm cười, giơ tay tắt đèn.

Hạ Khôn ngủ không ngon, chẳng mấy khi hắn ngủ chung phòng với tình nhân, thử hai ba lần rồi nhưng đều mất ngủ. Thế mà hắn có một dự cảm, cho dù không bị làm đến ngất thì Khâu Y Dã vẫn ngủ rất ngoan. Hạ Khôn nghĩ thầm, thời gian sáng mai Khâu Y Dã nhất định sẽ không đủ dùng, rồi không biết sao liền ngủ mất, lại còn ngủ rất sâu, thậm chí còn không biết sáng hôm sau Khâu Y Dã rời đi lúc nào.

***

《Cứu Rỗi Trạch Nam》 là một bộ phim điện ảnh hài lấy cảm hứng thành thị, tuy kinh phí quay phim không cao nhưng đoàn phim khá thú vị. Người sáng lập chính là nhóm hài kịch nổi tiếng nhất trong năm năm qua ‘Ha Ha Giáo’. ‘Ha Ha Giáo’ đã phát triển nhanh chóng từ một tổ kịch nói dân gian bước lên màn ảnh rộng. Quy mô của tổ không hề nhỏ, những người sáng lập chính vẫn là tam giác sắt ban đầu: giáo chủ Hồng Đạt, tả hộ pháp Chu Hiểu Đình, hữu hộ pháp Bạch Hiểu Sóng. Hồng Đạt thường đích thân chỉ đạo và tham gia diễn xuất, Chu Hiểu Đình là nữ chính, cô với Bạch Hiểu Sóng hiện tại là một cặp, Bạch Hiểu Sóng phụ trách viết kịch bản.

Sự độc đáo của bộ phim《Cứu Rỗi Trạch Nam 》đang là chủ đề nóng trong giới tập thể hình ở Trung Quốc. Nam chính Ngô Cơ là một nông dân trạch nam tiêu chuẩn, vóc dáng mềm oặt đã đành, tính cách trong cuộc sống cũng yếu đuối, không có tình thú gì, chỉ lúc viết chương trình thì hình tượng mới cứng lên được. Cho nên không có gì bất ngờ, cậu bị bạn gái cắm sừng. Ngô Cơ rất tức giận, được bạn trên mạng khuyến khích đi tìm kẻ nɠɵạı ŧìиɧ với bạn gái mình để trả thù, kết quả tìm sai người, tưởng rằng kẻ gian phu kia là ông chủ nhỏ của trung tâm thể hình. Ngô Cơ cho rằng chỉ cần ẩn nấp bên cạnh ông chủ nhỏ thì mới có thể phát hiện ra nhược điểm của hắn, thế là đăng ký hội viên VVVIP. Ông chủ nhỏ tưởng nhầm Ngô Cơ thèm muốn bạn gái mình, bảo cấp dưới ra sức giày vò cậu. Phải chăng Ngô Cơ là một M run rẩy? Trước sự giày vò lặp đi lặp lại của huấn luyện viên thể hình rất cường tráng, huấn luyện viên yoga rất dẻo dai và huấn luyện viên máy chạy bộ rất khó tính, vậy mà trong lúc khóc cậu lại phát hiện ra thế giới mới, cảm nhận sự ấm áp như ở nhà trong trung tâm thể hình, xây dựng tự tin và đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, thậm chí còn chiếm được trái tim thiếu nữ của bạn gái ông chủ nhỏ. Cậu cho rằng chính sức hút cá nhân của mình đã hấp dẫn bạn gái ông chủ nhỏ, nhưng lại phát hiện cô ta chỉ là nghe theo bạn gái cũ của cậu xúi giục tìm cậu chơi bời, bắt nạt cậu có tiền mà không có thời gian. Sau bao phen trắc trở, cậu nhận ra rằng huấn luyện viên máy chạy bộ khó tính mới là tình yêu đích thực, đến ở rể tại trung tâm thể hình với một happy ending.

Vai diễn của Khâu Y Dã là huấn luyện viên yoga, đóng vai huấn luyện viên thể hình là Vương Minh Nghị, bọn họ đều là nam ba, cảnh quay và cảnh gây cười không ít. Năm ngoái, Thư Dư đã khá lưỡng lự khi nhận bộ phim này, sợ rằng sự ‘dẻo dai’ của huấn luyện viên yoga sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của Khâu Y Dã.

Khâu Y Dã lại cười, nói: “Chị Dư, trai thẳng bây giờ mới càng cởi mở.”

Thư Dư thành công bị thuyết phục, đoàn phim này khá tốt, hơn nữa lịch trình lại phù hợp, thế là liền nhận luôn.

Lễ bấm máy bốn ngày trước vô cùng náo nhiệt, đội ngũ người sáng lập là chuyên gia hài kịch, hiện trường tràn ngập tiếng cười.

Khâu Y Dã gặp được nam phụ mới, hóa ra lại là người quen.

Tưởng Thanh Duy mặc một chiếc áo khoác đại học bằng da lộn màu xanh đậm lẳиɠ ɭơ, rất phù hợp với hình tượng ông chủ nhỏ của trung tâm thể dục. Có điều nửa năm không gặp, Tưởng Thanh Duy – người trở nên nổi tiếng từ web drama và chương trình giải trí, nhờ vào vai diễn xuất sắc trong một bộ phim thần tượng vô cùng hot và một bộ phim hành động bùng nổ tại các phòng vé, đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong đông đảo tiểu sinh. Ngay khi thông tin gia nhập《Hương Rượu Trong Con Hẻm Sâu》 được đoàn phim tung ra, lượng fan đã tăng đến kinh hồn, không chỉ về số lượng mà còn cả chất lượng.

Chẳng trách đoàn phim thấy Tưởng Thanh Duy có ý muốn tham gia, lập tức đổi người: Hồng Đạt và Chu Hiểu Đình là chủ lực gây cười, trai đẹp Tưởng Thanh Duy phụ trách tung hứng, tổ hợp này vô cùng hoàn mỹ.

Tưởng Thanh Duy thực sự rất đẹp trai và chói mắt trong dàn diễn viên hài, sau khi cậu ta chào hỏi đoàn sáng lập chính thì tươi cười nghênh đón: “Anh Khâu, đã lâu không gặp.”

Khâu Y Dã đấm cậu ta một cái: “Tại sao anh lại cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp nhau, câu đầu tiên cậu nói với anh đều giống nhau vậy?”

Tưởng Thanh Duy nháy mắt với Khâu Y Dã: “Trong nửa năm tới em sẽ không nói câu này nữa.”

Lúc đó Khâu Y Dã không nhận ra ý nghĩa thâm sâu của câu nói này là gì, cả hai nói đùa vài câu, sau đó được gọi đi theo đoàn phim vào thắp hương.

Hồng Đạt có thói quen kỳ lạ, nhét nhang vào lỗ mũi của đầu lợn quay.

Có rất ít cảnh quay ngoại cảnh trong 《Cứu Rỗi Trạch Nam》, thậm chí các cảnh quay của Khâu Y Dã đều diễn ra trong phim trường ở thành phố B, nếu như thực sự muốn về nhà, khách quan mà nói thì mỗi ngày đều có thể quay về. Nhưng dù sao thì phim trường cũng ở ngoại ô thành phố, đi tới đi lui cũng mất hơn hai tiếng nếu như không tắc đường, có thời gian như thế này thì không bằng ngủ bù cho rồi, vậy nên cậu cùng phần lớn người của đoàn phim ở trong khách sạn bên cạnh phim trường.

Khâu Y Dã tiến tổ vô cùng khiêm tốn. Cảnh quay của cậu diễn ra vào buổi chiều, buổi sáng cậu đến khách sạn cất hành lý, sau đó đến phim trường tìm phó chỉ đạo nghệ thuật và người phụ trách trang phục để chốt hình tượng nhân vật. Mặc dù đã có ảnh trang phục nhưng khi quay chụp cụ thể thì không nhất thiết phải dùng bộ đó.

Khâu Y Dã nhìn chiếc áo bó thân và chiếc quần đùi bó sát trước mặt mà lòng như sụp đổ. Vì để làm nổi bật lên sự ‘dẻo dai’ của nhân vật, trang phục không sử dụng quần áo yoga rộng rãi mà cố gắng để khán giả có thể nhìn thấy hết da thịt của Khâu Y Dã.

“Cái này… không giống bộ lúc chốt trang phục?”

Cậu không ngờ rằng để tạo hiệu quả cho buổi chụp hình, ngay cả chiếc quần đùi to che kín qυầи ɭóŧ ở hạ thân lúc chốt trang phục cũng bị bỏ đi rồi.

Người phụ trách trang phục nói: “Đạo diễn nói lúc cậu bước ra sân khấu cần phải vì sốc mà tạo điểm gây cười. Chúng tôi đã thảo luận, sau đó thay đổi để quần bó sát hơn một chút.”

Khâu Y Dã nghĩ thầm, Hồng Đạt và người phụ trách trang phục khẳng định là không thường xuyên đến phòng tập thể hình, nếu không làm sao có thể không biết tác dụng của loại trang phục này.

Trong một năm qua, mặc dù đã từ diễn viên tuyến tám leo lên tuyến ba tuyến bốn nhưng Khâu Y Dã cảm thấy hiện tại mình vẫn chưa đủ tư cách từ chối người phụ trách trang phục. Thế nhưng bộ trang phục này quá xấu hổ rồi, cậu chỉ có thể uyển chuyển nói: “Thật ra thì… trong phòng tập thể hình thường không mặc như thế này.”

Nếu đổi thành một nam diễn viên khác kỳ kèo như vậy thì chị phụ trách phục trang đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi, nhưng Khâu Y Dã đẹp trai lại thân thiện, cho dù đã quen nhìn tuấn nam mỹ nữ thì cô vẫn nhẫn nại với cậu hơn. Người phụ trách phục trang lại giải thích một câu: “Không sao đâu, vốn dĩ cái này cũng sẽ không hoàn toàn giống với bộ ở trung tâm thể hình, chắc chắn sẽ khoa trương hơn nhiều.”

Không ngờ tới mặc dù thái độ của Khâu Y Dã không cứng rắn nhưng vẫn là không nhượng bộ, tỏ ý mặc vào sẽ rất xấu hổ.

Người phụ trách trang phục chưa từng hợp tác với Khâu Y Dã, tưởng cậu vốn dĩ xin phép tiến tổ muộn, sau khi tiến tổ lại rách việc đến thế. Vương Minh Nghị diễn vai huấn luyện viên thể hình mặc thì có vấn đề gì đâu, sao đến lượt Khâu Y Dã lại không được. Người phụ trách phục trang quy cậu vào nhóm ‘diễn viên nhỏ không biết trời cao đất dày’. Nghĩ đến việc Khâu Y Dã trong giới đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa nổi tiếng thì mới yên tâm phát cáu: “Không mặc chứ gì? Được thôi, tự đi tìm đạo diễn Hồng mà nói.”

Có lẽ phó chỉ đạo nghệ thuật cũng nghĩ giống như người phụ trách trang phục, đứng một bên chống nạnh không lên tiếng.

Khâu Y Dã nghĩ, lập trường của người phụ trách trang phục không sai, cô gái trẻ không hiểu được sự bối rối của cậu là rất bình thường, vì vậy cậu chỉ có thể bất lực nói: “Không thì tôi mặc để hai người nhìn thử?” Cậu cười khổ làm dịu bầu không khí: “Có điều nhắc trước để đề phòng, các cô tuyệt đối đừng cảm thấy tôi giở trò lưu manh.”

Tiểu An hiểu tại sao Khâu Y Dã hôm nay lại khó xử như vậy, nhưng trước mặt là hai cô gái, cậu ta cũng không biết mở miệng như thế nào để giúp anh Khâu của mình. Nhìn thấy Khâu Y Dã cởϊ qυầи, cậu ta vừa muốn che mặt, lại vừa âm thầm vui sướиɠ, nghĩ bụng muốn xem hai cô gái bị vả mặt thế nào. Tiểu An nhận được ánh mắt của Khâu Y Dã, đi đến đóng cửa phòng thay đồ.

Khâu Y Dã thay quần áo ở đằng sau, thật lòng không muốn ra khỏi tấm vải chặn. Cậu che mặt suy nghĩ, chỉ hy vọng người phụ trách trang phục và phó chỉ đạo nghệ thuật đừng thích tám chuyện.

Lúc người phụ trách trang phục và phó chỉ đạo nghệ thuật nhìn thấy Khâu Y Dã bước ra, vốn dĩ muốn nói như thế này vẫn ổn đấy thôi, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì mặt đã đỏ rồi. May mà trong giới giải trí đã gặp qua nhiều rồi, biểu hiện của hai người vẫn được coi là bình tĩnh, bọn họ chỉ bảo Khâu Y Dã vẫn nên mặc bộ trang phục đã chốt trước đó.

Khâu Y Dã cùng Tiểu An ra khỏi phòng thay đồ, cậu đỡ trán rồi đẩy Tiểu An một cái: “Này, em muốn cười thì cứ cười đi, nhịn riết thành bệnh đấy.”

Tiểu An phụt cười thành tiếng: “Anh Khâu, của anh lớn đấy chứ!”

Khâu Y Dã cố nén sắc mặt đen sì của mình: “Mấy người không hiểu, lớn cũng có phiền muộn của lớn đó.” Đáp lại là cái trợn mắt ‘xin tạm biệt’ của Tiểu An.

Không chỉ riêng trang phục thiếu vải đã xấu hổ, hơn nữa đến bây giờ còn chưa thấy có nào chỗ hữu dụng. Có nên bàn bạc với Hạ Khôn về việc thay đổi không?

Loại chuyện bát quát này lúc nào cũng lan truyền rất nhanh, Khâu Y Dã phát hiện trong đoàn phim có không ít người quét tầm nhìn qua hạ thân của mình, cậu chỉ có thể bình tĩnh vờ như không thấy.

Người phụ trách trang phục còn đỡ, chỉ là có sự quan tâm đặc biệt đối với Khâu Y Dã, giống như một người chị có quan hệ vô cùng tốt. Mặc dù Khâu Y Dã có hơi khó xử nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được. Mấu chốt là phó chỉ đạo nghệ thuật, cô gái này mỗi lần nhìn thấy cậu đều không khỏi đỏ mặt, khiến cậu phản ứng kiểu gì cũng thấy kỳ quái.

Vốn dĩ là một bộ phim hài, sao cậu lại trở thành trò cười rồi?

Nói đến chỗ đó ở hạ thân thì Hạ Khôn còn có phần nổi trội hơn cậu. Hạ Khôn gọi điện hỏi Khâu Y Dã lúc nào thì về nội thành, cậu nhịn không được bèn hỏi: “Chỗ đó của anh lớn như vậy mà anh không cảm thấy bất tiện sao?”

Hạ Khôn trầm mặc một lúc rồi nói: “Nhìn biểu hiện của cậu thì tôi cảm thấy rất thuận tiện.”

Khâu Y Dã rất muốn giơ ngón giữa ra trước mặt Hạ Khôn.