Chương 52

Chuyện Ôn Thuần Chi bị một cô nhóc bỏ rơi người xung quanh đại đa số đều biết gần hết.

Hơn nữa lại còn có người rất hóng hớt tới độ ở ngay trước mặt Ôn Thuần Chi hỏi thăm vị tiểu cô nương đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, nét mặt Ôn Thuần Chi vẫn như thường, giống như đang nói đến chuyện của người khác chứ không phải là chuyện của mình.

Sau hôm anh bị chặn lại ở trên đường cao tốc thì Ôn Thuần Chi cũng có gọi đi mấy cuộc điện thoại, thế nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng nữ giới máy móc lặp đi lặp lại rằng số điện thoại đã bị hủy kích hoạt.

Cô dường như muốn cắt đứt toàn bộ mọi liên lạc với anh. Ôn Thuần Chi nghe ngóng từ bạn cùng phòng của cô biết được nơi cô ở, đợi tới khi anh bay qua đó thì lại không trông thấy người đâu, cả căn phòng sớm đã trở thành nhà không lầu trống.

Ôn Thuần Chi cứ dây dưa không dứt trong suốt một khoảng thời gian dài như thế, rồi cuối cùng cũng đã chịu từ từ bình tĩnh trở lại.

Bản tính của anh vốn đã thờ ơ, cộng thêm sự giày vò suốt khoảng thời gian qua quả thật đã khiến anh trở nên cực kỳ tàn tạ.

Trong một năm Úc Hỉ rời đi, Ôn Thuần Chi vậy mà cũng yên ắng suốt bấy nhiêu thời gian, cũng không phải là cố ý đang đợi cô.

Trong một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn ly hôn, ngày tháng trôi qua cũng trở nên không còn quy tắc gì nữa.

Tối nay, mấy người tụ họp lại một chỗ chơi mạt chược.

Giang Tứ tìm đến mấy người con gái xuất thân từ Học viện điện ảnh đến bầu bạn, người nào người nấy ăn mặc cực kỳ mát mẻ, trang điểm cũng hết sức tinh tế.

Bên cạnh Ôn Thuần Chi cũng có một cô gái ngồi xuống, cô gái đó nhìn qua trông khá là dịu dàng thùy mị, ngồi bên cạnh anh cũng không nói gì cả, thi thoảng giơ tay chỉ vào một số quân bài trong tay anh, nghiêng đầu khẽ nói: "Cái này thì khi nào nên đánh ra ạ?"

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Ôn Thuần Chi đột nhiên lại nhớ đến người con gái bé nhỏ đang ở tít tận bên bờ đại dương xa xôi kia.

Ôn Thuần Chi nhả ra một làn khói, nghiêng đầu nhìn cô gái một cái: "Chưa chơi bao giờ à?"

Cô gái khẽ đáp: "Đúng vậy, hay là đổi ngày khác anh dạy em chơi nhé?"

Ôn Thuần Chi phì cười, thoải mái dựa người ra phía sau ghế, ánh mắt rơi xuống người cô gái, để lộ ra những tia trêu đùa cợt nhả.

Sắc mặt của cô gái có chút hậm hực, thẹn thùng.

Ôn Thuần Chi ngồi thêm một lúc cảm thấy không mấy hứng thú nữa, cầm lấy áo khoác đứng lên muốn rời đi.

Giang Tứ thấy thế thì hỏi: "Sớm thế mà đã định về à?"

Ôn Thuần Chi đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn, gật gật đầu.

Ôn Thuần Chi quay về chỗ ở, lấy di động ra xem một chút, không ngờ lại nhận được tin nhắn của Ôn Tuần, nói anh ngày mai quay về nhà một chuyến.

Nửa năm trước, Ôn Tuần lâm bệnh nặng, quan hệ giữa Ôn Thuần Chi với Ôn Tuần nhờ thế mà đã hàn gắn lại không ít.

Hôm sau, Ôn Thuần Chi quay trở về nhà họ Ôn, không ngờ rằng Giang Nhan Tức cũng có mặt.

Nửa năm trước, lúc Ôn Tuần lâm bệnh phải nằm viện, Ôn lão phu nhân sau khi gặp Giang Nhan Tức thì lại có ý muốn ghép đôi hai người họ lại với nhau.

Ôn Thuần Chi chẳng hề có chút tâm tư gì về chuyện này cả, anh cầm chìa khóa bước vào nhà, ánh mắt lướt qua người Giang Nhan Tức mấy giây, sau đó lập tức rời qua chỗ khác.

Mấy ngày trước Ôn lão phu nhân có tới phương Bắc ở một thời gian, hai ông bà già tuổi tác gần trăm tuổi vì nảy sinh chút mâu thuẫn mà cãi nhau, lão phu nhân tính tình cũng cực kỳ ghê gớm, giận dỗi một cái đã ngay tức khắc từ phương Nam bay qua.

Mọi người sau khi biết chuyện thì cực kỳ kinh hãi. Lão phu nhân vốn dĩ đã có bệnh huyết áp cao, dọc đường chẳng may xảy ra chuyện gì đó thì đúng là hối hận không kịp.

Giang Nhan Tức với Ôn lão phu nhân thế mà lại cực kỳ hợp nhau.

Nói chuyện không ngừng nghỉ, lão phu nhân cười híp mắt nói: "Đứa bé Nhan Tức này nếu mà đi làm dâu nhà nào thì nhà đó đúng là phải có vận may tốt lắm đấy."

Lâm Vận sao lại không hiểu ý tứ của lão phu nhân, chỉ có điều kiêng dè thân phận của bản thân nên trên mặt cũng chỉ cười cười chứ cũng không tiếp lời.

Ôn Thuần Chi lại không hề đúng lúc phun ra tiếng cười nghe có phần giễu cợt, Giang Nhan Tức ngước mắt qua nhìn.

Ôn lão phu nhân đánh vào người Ôn Thuần Chi một cái: "Cháu cười cái gì thế?"

Ôn Thuần Chi nhướng mày: "Cháu có cười sao?"

Ôn lão phu nhân khiển trách: "Cái thằng nhóc này, tính tình cứ kỳ cục vậy là thế nào."

Thật ra tâm tư của Giang Nhan Tứ dành cho mình Ôn Thuần Chi đều nhìn ra được. Thế rồi đến khi đem chuyện này bày thẳng thắn ra trước mặt lại là vào một hôm Ôn Thuần Chi với Giang Tứ hợp tác đầu tư vào bộ phim điện ảnh, phòng vé được bán ra đã phá vỡ kỷ lục một trăm triệu.

Giang Tứ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, Giang Nhan Tức đương nhiên cũng có mặt.

Ninh Tắc Mộ đẩy cửa phòng bao muốn ra ngoài hút điếu thuốc thì nghe thấy giọng nói tức tối của Giang Nhan Tức: "Mẹ kiếp, Ôn Thuần Chi! Anh đúng là thằng khốn nạn!"

Ninh Tắc Mộ ngượng ngùng đem thuốc lá kẹp lên bên miệng, giơ tay lên chạm nhẹ vào đầu mũi, bước lên bên cạnh Giang Nhan Tức: "Có chuyện gì thế?"

Tâm tư dành cho Ôn Thuần Chi của Giang Nhan Tức, Ninh Tắc Mộ và mọi người đều nhìn thấy hết, hơn nữa cũng biết rõ Ôn Thuần Chi không hề có chút tình cảm gì với Giang Nhan Tức.

Ninh Tắc Mộ nói: "Thôi được rồi, dạo gần đây tâm trạng cậu ấy không được tốt, em đừng có đến chọc kính cậu ấy nữa."

Giang Nhan Tức cười nhạt: "Mấy người có phải đều cảm thấy em là con ngốc không?"

Ninh Tắc Mộ nhả ra làn khói: "Nói vớ vẩn gì vậy?"

"Anh đừng lừa em nữa." Giang Nhan Tức dành lấy điếu thuốc của Ninh Tắc Mộ, "Đám đàn ông các anh đều là lũ lòng lang dạ sói!"

Ninh Tắc Mộ cười nói: "Aiya, sao em có thể nói vậy chứ, đừng có mà vơ đũa cả nắm có được không hả."

Giang Nhan Tức hạ khóe miệng xuống: "Vậy sao anh với Vu Cẩn lại ly hôn? Hả?"

Ninh Tắc Mộ thản nhiên đáp: "Tính cách không hợp, không thể ở bên nhau lâu dài."

Hai người yên lặng hút thuốc, Giang Nhan Tức gàn tàn thuốc vào trong gạt tàn, dường như nhớ ra gì đó: "Chẳng lẽ Ôn Thuần Chi định đợi cô bé đó thật à?"

Ninh Tắc Mộ: "Không biết nữa, chỉ có điều anh có thể nói với em một chuyện."

"Lẫm Nhiên, em biết chứ?"

"Là cái cô nữ minh tinh tuyến ba?" Ngữ khí của Giang Nhan Tức có chút khinh thường.

Ninh Tắc Mộ cười cười, ngón tay đang kẹp điếu thuốc gãi gãi lên vùng lông mày, nghiêng đầu nhìn cô ta: "Em có biết vì sao lúc đầu Ôn Thuần Chi lại thích cô ta không?"

Giang Nhan Tức: "Tại sao?"

Ninh Tắc Mộ chậm rãi giải thích: "Em không cảm thấy Lẫm Nhiên với cô bé đó có phần giống nhau sao? Ôn Thuần Chi người này trước giờ chỉ quan tâm tới sự hài lòng vui sướиɠ của bản thân, vậy mà đối với cô bé này thì lại cực kỳ nhẫn nại kiêng dè."

"Lúc đầu cô bé đó cũng theo đuổi cậu ấy, Ôn Thuần Chi khi ấy lo lắng cho con gái nhà người ta, sợ rằng bản thân sẽ làm hại cô bé đó, cũng đã có một đoạn thời gian cắt đứt mọi liên lạc, mà trong khoảng thời gian đó Lẫm Nhiên lại đúng lúc xuất hiện."

Giang Nhan Tức nhìn anh: "Thế nên anh cảm thấy lần này anh ấy là thật lòng sao?"

Ninh Tắc Mộ ý tứ không rõ ràng: "Thật lòng hay không anh cũng không rõ, nhưng mà cô bé đó ở trong lòng Ôn Thuần Chi quả thật vẫn có một chút phân lượng."

...

Chuyện bộ phim điện ảnh do Ôn Thuần Chi đầu tư được bán ra với số vé vượt mức một trăm triệu cũng đã truyền đến tai Úc Hỉ đang ở tận Frankfort, đó cũng được coi như là bộ phim đầu tiên trong nước có số vé bán ra phá vỡ kỷ lục như vậy. Thế mà cũng thật kỳ lạ, bộ phim nổi như vậy mà đóng vai nữ chính là Lẫm Nhiên sau khi nhận giải ảnh hậu xong thì lại không hề có một chút tin tức nào nữa.

Có mấy tin bát quái nói rằng là cô ta đã đắc tội với một vị lão đại nào đó, bị người ta dìm cho chìm nghỉm luôn rồi. Chẳng ai biết tin tức này là thật hay là giả, lời nói truyền qua miệng mỗi người đều trở thành các phiên bản khác nhau, nhưng quả thật trong vòng tròn giải trí cũng chẳng còn ai nghe thấy chút tin vụn vặt nào liên quan tới Lẫm Nhiên nữa.

Lúc Úc Hỉ đọc những tin tức này thì tâm trạng cực kỳ bình lặng.

Trong một năm xuất ngoại đến nay, Úc Hỉ cũng đã từng nhận qua điện thoại của Ôn Thuần Chi.

Tối hôm đó cô sốt cao, vừa uống thuốc hạ sốt chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ lại nhận nghe một cuộc điện thoại của người lạ.

Có lẽ anh đã uống không ít, men say nồng đậm hỏi cô: "Hỉ Hỉ, khi nào em mới trở về?"

Có lúc Úc Hỉ thật sự không nhìn rõ được anh, rõ ràng hai người đã hơn nửa năm không hề liên lạc, làm thế nào mà anh có thể trong lúc say rượu lại làm như không có chuyện gì xảy ra, giống như bọn họ vẫn là một đôi tình nhân như ngày xưa gọi điện thoại đến hỏi cô.

"Hỉ Hỉ, khi nào em mới trở về?"

~Hết chương 52~