Chương 9

Mùi vị của nước diệt khuẩn bao trùm cả một góc hành lang.

Lúc Liễu Hương Đông gọi điện thoại về là lúc Úc Hỉ vừa mới tắm xong.

"Mẹ, tình hình của bà ngoại thế nào rồi ạ?"

Bởi vì Liễu Hương Đông được gả tới phương Bắc, vậy nên Úc Hỉ với bà ngoại không thường xuyên giao tiếp, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đã lớn đến như này rồi mà Úc Hỉ mới chỉ gặp qua bà ngoại hai lần, tình cảm cũng vì thế mà không quá thắm thiết.

Liễu Hương Đông thở dài: "Không có chuyện gì, chỉ là bị dọa sợ một trận thôi."

Trong lòng Úc Hỉ hiểu rõ, quan hệ của bà ngoại với Liễu Hương Đông cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô ""ừm"" hai tiếng, Liễu Hương Đông lại giống như thường ngày, nói cô phải thật cố gắng trong 1 tháng còn lại này, trong lời nói còn nhắc tới chị họ cô năm ngoái thi đại học đạt được kết quả rất cao, bác cả lại ở trước mặt Liễu Hương Đông nhắc lại.

Người làm cha mẹ chung quy đều muốn khoe khoang con cái của họ tốt đẹp tới mức nào.

Trò chuyện nửa tiếng đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Liễu Hương Đông dặn dò cô khóa cửa cẩn thận rồi mới cúp điện thoại.

Ngày hôm sau lúc tan học, Úc Hỉ đi lấy nước nóng thì chạm mặt Lương Đông Vũ.

Lương Đông Vũ đang cùng nói chuyện với mấy nam sinh ở hành lang, lúc Úc Hỉ lấy xong nước đia ra thì chỉ còn lại một mình Lương Đông Vũ.

Lương Đông Vũ nhìn cô rồi hỏi: "Tối hôm qua sao cậu lại rời đi đột nhiên quá vậy?"

Úc Hỉ: "Nhất thời có chút chuyện."

Lương Đông Vũ gật đầu, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, do dự chốc lát mới nói tiếp: "Thứ 5 tuần này là sinh nhật của mình, cậu đến chứ?"

Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt của Lương Đông Vũ lộ rõ tia kỳ vọng, Úc Hỉ hơi gật đầu: "Được."

Úc Hỉ trước giờ chưa bao giờ dự qua sinh nhật của con trai, vì vậy chuyện tặng quà cô có chút đắn đo.

Ôn Thiền cho Úc Hỉ ý kiến: "Nếu không thì cậu tặng cho cậu ấy một quả bóng rổ đi."

Ôn Thiền chỉ thuận miệng nói bừa, vậy mà không ngờ trong ngày sinh nhật, Úc Hỉ thật sự đã tặng cho Lương Đông Vũ một quả bóng rổ.

Sinh nhật của Lương Đông Vũ mời rất nhiều người, nam nam nữ nữ đông đúc, cười nói vui vẻ.

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà của anh, nằm trong một tiểu khu mới được xây dựng, là một ngôi biệt thự ba tầng.

Sau khi thổi nến xong rồi cắt bánh ngọt, mọi người bắt đầu nhốn nháo tổ chức trò chơi.

Là trò mà chơi mãi không chán, Sự thật hay mạo hiểm.

Một vòng rồi lại một vòng, các câu hỏi đa dạng đủ hình đủ kiểu, Úc Hỉ cũng không tránh khỏi.

Đến lượt cô, may mắn thay câu hỏi đưa ra cô có thể chống đỡ được.

Là một nam sinh ở trong lớp của Lương Đông Vũ, tên Triệu Nhu. Triệu Nhu cố làm ra vẻ nghiêm trọng, ho nhẹ mấy tiếng, hỏi: "Cậu đã có người trong lòng chưa?"

Mọi người nghe vậy thì không ngừng bất mãn.

Câu hỏi này cũng quá là bình thường rồi, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc cũng vẫn dấy lên vài nghiên cứu, bắt đầu nhìn chằm chằm vào Úc Hỉ.

Bị mười mấy cặp mắt dán chặt lên trên người, Úc Hỉ mất tự nhiên, cô mím môi rồi mở miệng: "Có rồi."

Triệu Nhu hỏi: "Là ai thế?"

Úc Hỉ vẫn bình tĩnh như thường: "Câu hỏi thứ nhất mình đã trả lời xong rồi."

Triệu Nhu thất vọng.

Ôn Thiền sát lại gần bên tai Úc Hỉ, thấp giọng nói: "Đáng ghét, cậu lén lút sau lưng mình thích người khác từ lúc nào thế hả?"

Nam sinh ngồi bên cạnh Lương Đông Vũ giơ tay đυ.ng vào người anh, trong mắt đều là ý trêu chọc.

Đầu chân mày Lương Đông Vũ hơi nhíu lại, liếc nhìn Úc Hỉ ở phía đối diện, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.

...

Từ ngày Ôn Thiền biết Úc Hỉ có người trong lòng thì ngày nào cũng chạy theo Úc Hỉ tra hỏi.

Nhưng Úc Hỉ miệng kín như bưng, kiên quyết không tiết lộ điều gì.

Ôn Thiền tấn công trên dưới đều không thành công, cuối cùng chán nản mà bỏ cuộc.

Sáng nay khi ra khỏi cửa, cô chạm mặt với dì Tô ở phía đối diện ra ngoài mua thức ăn, dì Tô nói: "Úc Hỉ, mấy ngày này đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, một hộ gia đình ở bên cạnh khu của chúng ta ở hôm trước mới bị trộm vào nhà đấy."

Úc Hỉ sau khi nghe xong thì gật đầu: "Vâng. Cảm ơn dì."

...

Năm ngoái, Giang Tứ đã thành lập thành công một công ty Điện Ảnh, người mẫu đến ký tên cũng không hề ít.

Đám người Ninh Tắc Mộ năm ngoái cũng đã cùng nhau đầu tư để sản xuất một bộ phim điện ảnh, cuối tháng 2 năm nay bắt đầu công chiếu, hiện tại cũng đã bán được rất nhiều vé.

Hôm nay đặc biệt mang những cô người mẫu và các nữ nghệ sĩ tới đây lấy danh nghĩa là tổ chức tiệc ăn mừng.

Ninh Tắc Mộ nhìn trận thế này, lắc đầu cười: "Giang Tứ, cậu đổi nghề thành Tú Bà từ lúc nào vậy?"

Giang Tứ quen biết rộng, không hề cấm kỵ điều gì. Nghe thấy câu nói của anh thì cười lớn: "Còn không mau chọn một cô."

Những cô gái lăn lộn ở trong giới giải trí này rất có mắt nhìn, không cần Giang Tứ mở miệng đã tự động đi tới ngồi xuống.

Hương thơm phảng phất, xa hoa đồi trụy.

Ôn Thuần Chi ngồi một bên, sắc mặt hờ hững, đang xem điện thoại.

Giang Tứ ngồi xuống bên cạnh Ôn Thuần Chi, lấy điếu thuốc ra đưa cho anh, giơ tay gãi gãi chân mày: "Dạo này sao rồi?"

Hai người nói chuyện.

Giang Tứ gọi người đang đứng ở trong góc: "Lẫm Nhiên, tới đây hát một bài đi, hâm nóng bầu không khí một chút."

Ôn Thuần Chi miễn cưỡng vén mắt lên nhìn tới chỗ góc trong phòng bao, có một cô gái đang đứng, mái tóc buông lơi tùy ý che nửa gò má, có thể nhìn thấy thấp thoáng chiếc cổ trắng nõn.

Giang Tứ hút thuốc, giới thiệu: "Đây là người mới ký hợp đồng với công ty không lâu, tiểu Vương Phi." Lại nhìn về phía Lẫm Nhiên, "Tới hát bài Ái Muội của Vương Phi đi."

Cô gái đang đờ người ra ở chỗ đó, nghe thấy Giang Tứ gọi mình thì ngoan ngoãn đi tới máy chọn bài hát, cũng không nói mấy câu xã giao thừa thãi.

Giang Tứ hừ khẽ, cười nói: "Đúng là cô gái ngốc."

Ánh sáng trắng đến mức lóe mắt, làm tôn lên vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của Lẫm Nhiên, lượn quanh một vòng mái tóc dài đen bóng.

Tiếng hát nhẹ nhàng cất lên, thật sự là có đến 7, 8 phần Ái Muội của Vương Phi.

Ôn Thuần Chi ngồi trên sofa, mắt nhìn chăm chú vào trong điện thoại di động, trong đầu anh đột nhiên nhớ lại lúc trước cô bé kia cũng đã từng hát qua bài hát này.

Giọng hát đã sắp hát đến cuối bài.

Điện thoại trong tay Ôn Thuần Chi rung lên.

Anh nhìn lên trên màn hình điện thoại, hai chữ nhấp nháy.

Anh hơi ngẩn người, sau đó lại nhớ ra ngày cô nhờ anh mua giúp thuốc đã lưu lại số điện thoại.

Anh nhấn nút nghe rồi đặt lên bên tai.

Trong phòng tiếng người nói chuyện ồn ào.

Anh nghe không rõ, sau đó nhấc chân lên chạm xuống sàn nhà mấy cái, mọi người thấy hành động đó của anh thì đều yên lặng.

Mấy giây đã yên tĩnh trở lại, Ôn Thuần Chi nghe xong vội vàng nhấc chân rời đi.

Mọi người trong phòng bao trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

...

Úc Hỉ cuộn tròn người vào trong chăn, bên ngoài là tiếng bước chân rõ ràng mồn một.

Cô không dám bật điện, nín thở trốn ở trong chăn.

Điện thoại vẫn đang được kết nối, cô nhỏ giọng hỏi: "Trên xe anh có gậy đánh bóng chày không vậy?" Cô vừa nói xong, chẳng đợi anh trả lời thì lại nhỏ giọng như tự xác nhận ""Chắc là không có đâu nhỉ."

Ôn Thuần Chi lái xe, quang cảnh đường phố lúc 1 giờ sáng hiu hắt, xe cộ cũng hiếm hoi.

Ánh sáng trong xe mờ nhạt.

Giọng nói của cô ở đầu bên kia điện thoại đứt đoạn, nhắc anh đợi lát nữa lên trên nhà nhớ phải tìm một thứ gì đó để phòng thân. Cỗ vẫn còn lải nhải rằng ở góc cầu thang trên lầu ba có một cây chổi quét sàn, muốn anh nhất định phải lấy nó để phòng thân.

Ôn Thuần Chi dở khóc dở cười.

Lúc anh đến nơi thì tên trộm sớm đã chuồn đi rồi, trong phòng hiện rõ vết tích bị lục lọi.

Anh quét mắt một vòng, nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh sofa, anh hất cằm về phía cô: "Em mau đi xem có đồ gì bị mất không."

Úc Hỉ nghe anh nhắc nhở thì cẩn thận xem xét.

Ôn Thuần Chi châm điếu thuốc, ngồi xuống dưới ghế sofa.

Úc Hỉ cận thận kiểm tra tỉ mỉ một vòng, may mắn là không có thứ gì bị mất cả.

Ôn Thuần Chi dập tắt điếu thuốc: "Em thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em đến khách sạn."

Úc Hỉ sững sờ, Ôn Thuần Chi thấy bộ dạng đó của cô thì cười nói: "Chẳng lẽ em không sợ tên trộm kia vẫn chưa trộm đồ thành công sẽ còn quay lại lần nữa hay sao?"

Úc Hỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Úc Hỉ lên xe, có chút mệt mỏi nên trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ôn Thuần Chi một bên lái xe, một bên nhìn dáng vẻ muốn ngủ nhưng lại sợ ngủ quên của cô, anh nói: "Em ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy."

Úc Hỉ giơ tay lên dụi mắt, tinh thần uể oải.

Xe chạy ra đường lớn, Ninh Tắc Mộ gọi điện thoại tới, hỏi anh: "Nửa hiệp còn lại cậu có tới không thế?"

Ôn Thuần Chi thấp giọng nói: "Tôi bận rồi."

Ninh Tắc Mộ hứng thú cười một tiếng: "Cậu thôi đi, bận gì chứ, lần này lại là cô em nào vậy?"

Hai người nói qua nói lại mấy câu sau đó Ôn Thuần Chi cũng cúp điện thoại.

Không biết cô đã tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt lim dim buồn ngủ nhìn anh chằm chằm.

Ôn Thuần Chi để điện thoại xuống bên cạnh: "Làm ồn đến em rồi à?"

Úc Hỉ lắc đầu: "Không ạ."

Ôn Thuần Chi đưa cô đến khách sạn do Ninh Tắc Mộ đứng tên, thuê một căn phòng.

Chủ quản của khách sạn dẫn hai người đến phòng, phục vụ hết sức chu đáo ân cần.

Úc Hỉ đi theo sau lưng anh, không hiểu sao lại có chút chột dạ.

Quẹt thẻ đi vào bên trong.

Ôn Thuần Chi nhìn một lượt đồ đạc trong phòng, đem balo của cô để lên trên sofa, hỏi: "Mẹ em khi nào trở lại?"

"Ngày kia ạ."

Ôn Thuần Chi gật gật đầu: "Hai ngày này em cứ ở tạm đây trước đã, cần thứ gì thì cứ tìm ông ấy."

Chủ quản khách sạn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Úc tiểu thư, cô cần thứ gì cứ việc căn dặn với tôi."

Úc Hỉ đối với sự tiếp đãi nhiệt tình của chủ quản khách sạn thì cảm thấy có chút không tự nhiên, cô miễn cưỡng ""ừm"" một tiếng.

~Hết chương 9~