Chương 7

Giang Nguyệt Như ngựa quen đường cũ đi đến khu vực mình phụ trách, lấy chổi và hốt rác ra, bắt đầu nhanh chóng thu dọn hiện trường.

Ánh đèn lờ mờ nên việc dọn dẹp sạch sẽ nhưng thứ này cũng khó, chỉ cần quét đại khái là được rồi, dù sao khách vẫn đang ngồi trên ghế dài.

Đây là điều chị Lương dặn dò cô làm.

Giang Nguyệt Như đang quét nửa chừng thì có chuyện bất ngờ xảy ra.

Cây chổi trên tay cô đã bị gãy, có lẽ vì đã hết hạn sử dụng hay sao đó.

Thân và đầu cọ được chia trực tiếp thành hai phần, tách biệt hoàn toàn.

Nó không còn có thể sử dụng được nữa.

Cô liếc nhìn khu vực rộng lớn vẫn chưa được dọn dẹp và thở dài.

Dù có dùng tạm cũng không thể được.

Tốt hơn là nên đến phòng dụng cụ và lấy một cây chổi mới.

Phòng dụng cụ vẫn cách đây không xa, Muses rất lớn, dọc đường đi phải đi qua hành lang dài và các phòng riêng.

Ngay cả các phòng riêng cũng được chia thành các cấp độ.

Thông thường, VIP và Vvip đều có tiêu chuẩn tiêu pha khác nhau và giá cả mới nhìn thôi cũng làm người phát sợ.

Tuy nhiên, Giang Nguyệt Như chưa bao giờ nhìn thấy phòng VVip trông như thế nào, chỉ là lúc ăn cơm nghe người ta nói qua, phòng VVIP không đối ngoại mở ra, chỉ có bạn của ông chủ hay là nhân vật quan trọng đến mới có thể mở phòng.

“A?”

Khi đi ngang qua một cánh cửa nào đó, Giang Nguyệt Như không nhịn được dừng lại bước chân.

Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cánh cửa phòng đóng kín từ khi cô vào làm ở đây đến giờ, giờ phút này thế mà khép hờ.

Một luồng ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt lặng lẽ lọt ra từ khe cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói bên trong.

Có người bên trong!

Cô lập tức nhớ ra rằng trước đó đồng nghiệp của cô đã nói thầm với cô. Người vào phòng này là những nhân vật lớn, có lẽ là loại người có thể làm mưa làm gió ở Thương Thị.

Thế thì chắc là người lợi hại lắm!

Giang Nguyệt Như cả đời chỉ là một công dân nhỏ bé, khó có thể tưởng tượng được điều đó!

Dù trong lòng đang cồn cào như trăm móng mèo cào cấu nhưng cô không dám nhìn nhiều hơn mà nhanh chóng quay mặt đi.

Vừa định rời đi, cô nghe thấy một tiếng “Kẽo kẹt” và cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong.

Giang Nguyệt Như sợ hãi, vội vàng cúi đầu bỏ đi.

"Tiểu Giang? Chờ một chút!"

Có người gọi cô từ phía sau.

Giang Nguyệt Như vội vàng quay lại và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc quen thuộc.

"Giám đốc Hoàng cô gọi tôi có chuyện gì?"

Giám đốc Hoàng không trả lời mà trước tiên nhẹ nhàng đóng khung cửa do cô mở ra sau lưng, sau đó quay sang nói chuyện với cô.

"Tôi đang đi tìm người, đúng lúc gặp cô ở đây tốt rồi."

Giám đốc Hoàng nhanh chóng mở miệng giải thích:

"Tôi có việc muốn nhờ cô, vừa rồi khách trong phòng không cẩn thận làm đổ đồ uống, cô vào dọn dẹp chút đi.”

"Nhớ kỹ, động tác phải nhẹ nhàng, không được ảnh hưởng đến khách."

?

Giang Nguyệt Như sửng sốt khi nghe điều này.

Không cần phải nói, những người trong phòng đều là người giàu có hoặc là quý tộc, đối với những người như vậy, cô có bản năng sợ hãi, chỉ cần nhìn từ xa sẽ sợ hãi chứ đừng nói đến việc tiếp xúc gần với họ.

Cô vô thức từ chối và nói: "Giám đốc Hoàng... Hay là cô gọi người khác đi? Tôi phải dọn dẹp ghế dài bên đó."

Giám đốc Hoàng nhíu mày:

“Bên kia để đó đã, cái này quan trọng hơn nhiều. Nhanh lên.”

“……Được rồi.”

Chuyện này là kết cục đã định. Giang Nguyệt Như biết nói ra sẽ chỉ khiến đối phương không vui nên chỉ có thể nhăn mặt đồng ý.

Lo lắng động tác chậm chạp của mình sẽ làm chậm trễ những gì giám đốc Hoàng nói, cô chỉ đơn giản chạy đến phòng dụng cụ lấy dụng cụ vệ sinh mới.

Cầm lấy xô, Giang Nguyệt Như đi vào trong phòng riêng.