Chương 5

Cũng vào lúc này, Giang Nguyệt Như mới phát hiện Muses thực sự rất lớn.

Bên trong trang trí như một mê cung, ngay cả hành lang cũng được làm bằng pha lê, ngoài ghế dài và quầy bar khổng lồ rộng vài trăm mét vuông ở trung tâm còn có các loại phòng riêng, tất cả đều toát ra sự sang trọng tinh tế. Nếu không phải chị Lương dẫn cô đi, thì cô sẽ lạc đường ở bên trong rồi.

Tất nhiên, cô cũng biết một số chuyện của Muses từ chị Lương.

Nghe nói ông chủ Muses có quan hệ, quán bar này tuy mới mở được vài năm nhưng hoạt động tốt nhất thị trường và chưa từng xảy ra sự cố gì. Trong quán bar cũng có rất nhiều nhân viên, tổng cộng hơn 200 người, trong đó có hơn chục người là người dọn vệ sinh.

6 giờ 30 chiều, Giang Nguyệt Như thành công ăn bữa cơm công nhân đầu tiên.

Bí đỏ hầm, sườn rán và súp rau là những bữa ăn giống nhau dành cho tất cả nhân viên.

Giang Nguyệt Như đặc biệt hài lòng với bữa ăn này, cô nhớ trước đó đã từng nghe có người nói, có một số chỗ không có coi nhân viên lao công như là người, làm việc mệt mỏi, thức ăn kém cỏi, bữa nào cũng ăn cải trắng, làm cho ai cũng xanh xao.

So sánh thì ông chủ của Muses thực sự là có lương tâm trong ngành.

Chỉ dựa vào sự việc này, Giang Nguyệt Như cảm thấy cô không còn phản đối việc làm việc trong quán bar như lúc đầu nữa.

Đúng rồi, cô ấy cũng gặp một "người quen" khi đang đi ăn.

Chính là anh Ngô là người đã giới thiệu cô ấy.

Anh Ngô đội chiếc mũ đầu bếp màu trắng, dáng người cao ráo, nụ cười nồng hậu và khí chất đặc trưng của một người đàn ông phương Bắc.

"Em Giang, từ nay chúng ta là người một nhà. Em ở đây làm cho tốt, có gì cần anh giúp thì cứ nói."

Anh không quên lén thêm miếng gà rán vào bát của Giang Nguyệt Như.

Giang Nguyệt Như giật mình, sợ người khác phát hiện ra minh có đặc quyền, nhưng anh Ngô lại vung chiếc thìa lớn, tùy tiện nói:

“Không sao đâu, thỉnh thoảng đồ ăn thừa của khách sẽ chia cho mọi người. Bọn anh thường bổ sung thêm bữa ăn.”

Lúc này cô mới yên tâm, trong lòng nhiều phần cảm ơn.

——————

Tuần đầu tiên ở Muses trôi qua thật nhanh và thật phong phú.

Đối với người làm bà nội trợ, ít kinh nghiệm xã hội thì đây chắc chắn là một công việc rất phù hợp.

Khi đi làm lúc 4h chiều, cô chỉ cần từ từ sắp xếp dụng cụ, trò chuyện một lúc, đợi đến 6h30 mới ăn xong rồi bắt đầu ai làm việc của người đó.

Cô ấy đi dọn dẹp với chị Lương.

Lau bàn, lau sàn, lau kính đều là những công việc cô làm ở nhà hàng ngày, không khó nhưng diện tích làm việc lại rộng hơn ở nhà rất nhiều. Cô ấy chăm chỉ làm theo Chị Lương, và cô ấy làm bất cứ điều gì Chị Lương yêu cầu, kể cả việc dọn dẹp nhà vệ sinh mà không hề qua loa gì cả.

Tinh thần không sợ dơ không sợ mệt, làm chị Lương có ấn tượng tốt với cô hơn.

Nói thật, lúc đầu chị Lương nhìn thấy tuổi của Giang Nguyệt Như có chút lo lắng, sợ cô ấy không làm việc chăm chỉ, dù sao thì hầu hết những người làm công việc quét dọn đều ít nhất đã bốn mươi tuổi.

Một khi đã có ấn tượng tốt thì mối quan hệ sẽ tự nhiên trở nên thân thiết hơn. Dù cả hai bắt đầu bận rộn sau 10h30 nhưng màn đêm trôi qua nhanh chóng bằng việc giúp đỡ lẫn nhau và dành vài phút để nghỉ ngơi.

Ban đêm.

Giang Nguyệt Như vừa tan sở, nằm trên giường, chân tay mỏi nhừ.

Nhưng cô nhìn lên trần nhà tối tăm không đèn, trong lòng dâng lên một cảm giác kiên định khó tả.

Chính cảm giác này khiến con người cảm thấy thoải mái và an tâm.

Ca phẫu thuật của bố Giang thành công, khối u được cắt bỏ được xét nghiệm và kết quả là lành tính, bác sĩ cho biết sau khi nằm viện thêm một tuần nữa, ông có thể về nhà.

Về phần cô ấy, cô ấy rất hòa hợp với chị Lương và các đồng nghiệp khác, tuần sau cô ấy sẽ độc lập phụ trách dọn dẹp khu vực, giám đốc Hoàng đã chia khu vực cho cô ấy, không sao, không có nhẹ nhàng cũng không mệt lắm.

Giang Nguyệt Như đã thích nghi với Muses được một tuần, xác nhận rằng đến lúc đó cô có thể làm.

Tốt quá.

Cuộc sống của cô cuối cùng cũng đi đúng hướng.

Khoảnh khắc cơn buồn ngủ ập đến đầu cô, cô mơ màng nghĩ.