"Thưa anh, thật xin lỗi, hôm nay khiến anh không vui, còn làm tốn nhiều thời gian như vậy."
"Nếu không ngại, công ty quản lý của chúng tôi có chút quà mọn, đều là mấy món đồ dùng sinh hoạt thường ngày, anh xem thử có cần dùng đến hay không."
"Không cần. " Nghiêm Mạc lạnh lùng, "Tôi tên Nghiêm Mạc."
Hạ Giác hiển nhiên không nghĩ tới Nghiêm Mạc lại đột nhiên giới thiệu tên, phút chốc sửng sốt vài giây.
Anh ta không vui vì mình không chịu gọi tên anh ta sao?
Hạ Giác nhanh chóng nhảy số, thử mở miệng hô: "Nghiêm tiên sinh?"
Trên mặt Nghiêm Mạc không hiện cảm xúc vui buồn, Hạ Giác cũng không chắc Nghiêm Mạc rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nghĩ một lúc, Hạ Giác liền đổi đề tài, nói: "Anh có thể join group quản lý tòa nhà của chúng tôi."
"Cũng có thể add WeChat của tôi, nếu cần gì, có thể trực tiếp tìm tôi trên Wechat, tôi giúp anh giải quyết."
Nghiêm Mạc đáp lời, lấy điện thoại di động ra, hai người kết bạn WeChat.
"Được, Nghiêm tiên sinh, hôm nay không làm phiền anh nữa, chúc anh một ngày tốt lành."
Hạ Giác thu điện thoại di động, hướng Nghiêm Mạc nói.
Lúc này mặt trời đã lặn, Hạ Giác nhìn thoáng qua bóng lưng đang chuyển động của Nghiêm Mạc.
Khi này mới phát hiện màu tóc của hắn dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp mắt, màu xanh rêu mang theo chút ảm đạm, giống như màu da cá sấu, lộ ra vẻ hết sức cao quý nghệ thuật.
Đợi Nghiêm Mạc đi rồi, Hạ Giác lấy điện thoại di động ra nhìn.
Ảnh đại diện của Nghiêm Mạc là một con cá sấu mặc tây trang.
Nhìn thì có chút kì quái, nhìn thêm tí nữa thì lại có cảm giác hơi đáng yêu, Hạ Giác cũng cảm thấy vô cùng ăn khớp với tính cách của hắn.
"Ê, Hạ Giác, đứng nghệch ở đây làm gì thế?"
Đồng Miêu Miêu từ phía sau đi lên, tay quàng qua lưng Hạ Giác.
"Sao vậy, nhìn trúng anh đẹp trai kia rồi hả?"
Chuyện Hạ Giác thích đàn ông mấy tên đồng nghiệp chơi chung đều biết.
Đặc biệt Đồng Miêu Miêu một lòng luôn muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, cô luôn miệng không ngừng nói mình chính là mama fan của Hạ Giác.
"Không, " Hạ Giác bất đắc dĩ, đút điện thoại vào túi quần, "Chỉ cảm thấy màu tóc của anh ta rất hot, nhịn không được nên nhìn thêm mấy lần thôi mà."
"Được."
Giữa lúc tan tầm, Đồng Miêu Miêu cũng lười cùng Hạ Giác nói chuyện phiếm, thúc giục nói: "Cậu mau chóng thay quần áo, chúng ta đi thôi."
"Đã nói buổi tối có hẹn ăn cơm, tôi đói sắp xỉu rồi."
"Được." Hạ Giác cũng không dong dài, vội vàng đi tới phòng làm việc.
Trên đường tan làm, Hạ Giác đã nhắn tin riêng cho chủ hộ gây ồn ào.
Chủ nhà kia có thái độ rất tốt, chỉ nói uống rượu say không tỉnh táo, sau này sẽ chú ý.
Nói đến đây, Hạ Giác hết cách, suy cho cùng ban quản lý bọn cậu chỉ là cầu nối, sau này cũng chỉ đành tiếp tục quan sát tình huống vậy.
Chỉ có thể hi vọng chủ hộ này thật sự nói được làm được.
Sau chuyện này, Hạ Giác rất lâu cũng không thấy Nghiêm Mạc.
Nhưng, Hạ Giác không nghĩ rằng ở cổng tòa nhà sẽ gặp lại hắn.
"Tôi không tin chú, hôm nay chú nhất định phải đem mầm cà chua cho tôi"
"Con trai à, tôi thật sự không lừa cậu, cây mầm cà chua ở nhà, cậu kéo tôi không để tôi đi, tôi biến không ra chậu cà chua cho cậu đâu!"
"Không được, vậy chúng ta cùng đi lấy."
"Haiz con trai, tôi nói tôi từ vùng nông thôn kế bên thành phố đến, ngồi xe đến đây cũng mất hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, phải bán hết số cây giống hôm nay rồi mới quay về được."
"Tất cả mọi người đều ra ngoài kiếm sống, cậu thương tôi tí được không?"
"Hay tôi đem tiền trả cậu, chậu mã tiên thảo kia không cần trả tôi, cậu chịu không?"
"Không, tôi chỉ muốn cây giống cà chua." Nghiêm Mạc từ chối, như cũ gắt gao túm lấy tên đàn ông trước mặt không buông tay, "Là chú lừa tôi trước."
Người đàn ông kia không nghĩ tới Nghiêm Mạc rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nói đến khi biểu cảm trên mặt cũng trở nên không kiên nhẫn nữa, mắt thấy liền muốn động thủ.
Hạ Giác tiến lên trước tách cả hai ra.
"Sao vậy? " Hạ Giác nhìn về phía Nghiêm Mạc, ý bảo hắn giải thích.
Nhìn thấy người tới là Hạ Giác, vẻ mặt Nghiêm Mạc hòa hoãn lại không ít.
"Tôi mới chuyển đến mấy ngày, tên này gạt tôi mua chậu cây giống cà chua, nhưng rõ ràng đó là chậu cây mã tiên thảo."
Hạ Giác thoáng cái nhớ tới ngày đó cậu và thím Tiền vào nhà Nghiêm Mạc đã trông thấy bồn hoa lẻ loi trơ trọi.
Thì ra mục đích của Nghiêm Mạc là muốn trồng cà chua bi.
"Vậy còn chú? Tại sao lừa anh ấy. " Hạ Giác nhìn ông chú trước mặt.
Cậu thường thấy ông chú này đến bày quầy làm ăn trước cổng tòa nhà, bán chút ít đồ vật hoa cỏ linh tinh.
"Chú làm ăn như vậy, đồn đến tai ban quản lý, sợ là sau này không bán được đồ nữa đâu."
Ông chú nhìn đồng phục làm việc Hạ Giác đang mặc, thầm nghĩ không ổn.
Lão biết Hạ Giác nhất định là có rất nhiều tai mắt, chuyện này lão không xử lí tốt, Hạ Giác liền trực tiếp truyền tin cho tất cả chủ tòa nhà, như vậy sau này lão không còn cách nào ở khu dân cư này làm ăn rồi.
Hạ Giác đang uy hϊếp lão.
"Chàng trai à, tôi thật sự không cố ý."
"Ngày đó là do tôi nổi lên tâm tư không đứng đắn, thấy cậu bé này không phân biệt được giống cây trồng, nên bán một chậu mã tiên thảo cho cậu ấy."
"Hơn nữa khi đó tôi bán sạch cây giống cà chua rồi, kì thực hết rồi mới như vậy..."
Ông chú liên tục giải thích và xin lỗi.
"Tôi đòi trả tiền lại cho cậu ta, cậu ta cũng không cần."
"Cậu nói xem tôi phải làm sao đây."
Hạ Giác nhìn Nghiêm Mạc, kéo hắn qua một bên, dùng động tác ý bảo Nghiêm Mạc cúi đầu, sau đó tiến sát bên tai Nghiêm Mạc.
"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh trước hết cầm tiền về đi."
"Anh nhìn người này miệng lưỡi trơn tru, anh bắt quả tang ông ấy lừa gạt anh nhưng tên này vẫn có thể tìm cớ giải vây cho mình, không chừng chuyện có bán cây giống cà chua này đều là giả."
Nghiêm Mạc nghe lời Hạ Giác nói, từ lần đầu tiên hắn thấy Hạ Giác, giác quan thứ sáu của động vật của hắn liền nói cho hắn biết.
Đó là một người tốt.
Dáng vẻ nhu thuận, mắt đen tóc đen, khiến Nghiêm Mạc liên tưởng đến con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.