Chương 5
Sắc lang! Đúng là sắc lang. . . . . .
Bảo vệ chặt chẽ bộ ngực của mình, Bạch Mão Mão run người cả một buổi chiều tại phòng tự học, bên tai cô lại vang lên tiếng hét thảm thiết của Loan Hoảng Hoảng: "Bạch Mão Mão! Hắc đại nhân mời cậu với thân phận bạn nhảy đi dự tiệc gia yến! Anh ấy nói! Anh ấy nói!" Nặng nề thở dốc, Loan Hoảng Hoảng không để ý ai đó đang hóa đá, tiếp tục rống: “Anh ấy nói nói! Anh rất chờ mong cup D của cậu."
Ba người đang hóa đá vỡ vụn, sau đó, sau đó, Bạch Mão Mão như u hồn bay tới ngay phòng tự học, mà cô không mang sách, chỉ bảo vệ bộ ngực của mình, từng đợt gào thét dưới đáy lòng: không phải như thế! Không phải như thế! Hắc Thương Kình nhìn thế nào cũng không giống một tên sắc lang! Nhưng là, tại sao có thể như vậy?
Anh ấy chắc không nhân ra cô rồi chứ? Nhưng nếu như không nhận ra cô, tại sao cái chuyện kiểu này lại rớt xuống đầu cô? Nói đi nói lại, mặc dù Hắc Thương Kình nhận ra cô, tại sao không trục xuất cô khỏi tầm mắt của anh, ngược lại muốn mời cô tham gia tiệc?
Nhưng là, nhưng là, ai là bạn nhảy, chẳng lẽ cô sẽ bị anh. . . . . . Bị anh. . . . . . Ôm vào trong lòng. . . . . .
Tần số nhịp tim tăng lên như bão tố, Bạch Mão Mão không nhịn được thở dốc thật sâu, đừng. . . . . . Đừng chọn cô để chọc, thỏ mà bộc phát sẽ ăn thịt người. . . . .
Điện thoại di động rung lên, Bạch Mão Mão lấy ra, thấy tin nhắn Loan Hoản Hoảng gửi tới: Mão Mão, quên nói cho cậu biết, nguyên lời của Hắc đại nhân là, làm vì chuộc tội, anh ấy rất chờ mong cup D của cậu. Chết chết chết, cậu giấu riêng hình của Hắc Thương Kình, gieo gió gặt bão phải không? Nhớ, chị đây thiết tha chờ mong ngày cậu mất thân. . . . . .
Chuộc tội. . . . . .
Mình phải đè nén xuống, khẳng định không chỉ có cái hình không thôi đâu. Rối rắm cắn chặt môi dưới, Bạch Mão Mão không tiếng động thở dài, cup D, tội ác cup D, chẳng lẽ lại kí©h thí©ɧ Hắc đại nhân phạm tội?
Nhưng mà, vì sao cup F lại không thành công? Chẳng lẽ Hắc đại nhân chỉ thích mỗi cái này?
Nghĩ đến đây, bạn học Bạch Mão Mão buồn vui lẫn lộn cứ ôm chặt ngực——
“Bạn học, đừng bóp nữa, gần bung ra rồi.”
Một giọng nam bình thản vang lên, giọng nói mang theo từ tính, lập tức thức tỉnh Bạch Mão Mão đang chìm trong suy nghĩ.
"Sao cơ?" Trong lúc nhất thời không ý thức được người nam bên cạnh nói cái gì, Bạch Mão Mão theo bản năng đáp lại, nhưng một giây kế tiếp, sắc mặt cô nhất thời tím bầm, dáng vẻ khó nén lập tức xoay người, đang muốn làm khó dễ, lại đột nhiên chống chọi với đôi mắt đen thâm thúy, lần này, đồng chí Bạch Mão Mão thật sự trợn to mắt.
"Phong, Phong ——"
"Xin chào, tôi là Phong Dịch Dương." Tự nhiên thanh thản vươn tay, Phong Dịch Dương cười đến ôn hòa.
Thế nhưng, lại là Phong đại nhân của Học viên Tin học——
Mới vừa rồi, chẳng lẽ là mình nghe nhầm? Lễ phép cùng Phong Dịch Dương bắt tay, Bạch Mão Mão nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, trong lúc nhất thời, lần nữa đơ ngốc, chẳng lẽ cô bị Hắc đại nhân kí©h thí©ɧ nên nghe nhầm rồi?
Con mắt cười lần nữa liếc qua đôi bàn tay đang che ngực của Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương lần nữa mở miệng: "Thật sự không cần bóp nữa đâu, đã hết sức có mương rồi."
Xoay người, hung hăng đấm ngực, Bạch Mão Mão xác định mình không nghe nhầm mà nghe rất rõ ràng, cô không nhịn được lệ rơi đầy mặt, vị gia này, không thể nhìn bề ngoài mà thôi.
Chẳng lẽ, anh ta cũng thích cup D? Ánh mắt kinh hoảng quét qua Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão chỉ dám oán thầm trong lòng, cô thật sự muốn chào hỏi —— nhưng là, cô có sắc tâm chứ không có sắc đảm......
"Người đẹp nếu có gì nghi ngờ, có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ giải thích cho em." Vẫn cười dịu dàng như cũ, Phong Dịch Dương cho người ta cảm giác, sạch sẽ đậm đà, nhưng cũng gì đó lắng đọng lại.
"Anh sao biết tôi....." Nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, Bạch Mão Mão còn chưa bị tự luyến đến tinh thần không minh mẩn. Buổi trưa hôm nay, nhờ người bạn thân của Loan Hoảng Hoảng, thì khi họ vừa mới đi ra khỏi trường, liền bị cậu ấy gọi điện thoại gào thét trở về, cho nên, lúc đó Bạch Mão Mão cô mặc váy hoa dài như cô gái bản xứ vậy, có thể đàn ông bị cô hấp dẫn, không phải khủng long thì cũng là quạ, nam cực phẩm như vậy cũng chưa chắc muốn tiếp xúc với cô, khẳng định không đúng.
"Nhưng tôi biết em gái quái vật đã tỏ tình với Hắc Thương Kình." Cũng không đi vòng vèo, Phong Dịch Dương nhìn Bạch Mão Mão từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt anh tuấn, có một tầng không khí nhạt màu.
Quả nhiên.
Bất lực đỡ trán, Bạch Mão Mão: "Như vậy mà có thể biết được ư?".
"Trong trường Đại học La Gia này, con gái không thích ăn diện không nhiều lắm."
"Anh có thể nói thẳng dân quèn chỉ có mình tôi đi, tôi không ngại." Bất đắc dĩ liếc anh ta một cái, Bạch Mão Mão ngược lại không ngại. Cô đại khái, có sở thích sạch sẽ rất quái gở, giống như chuyện cô xem rất nhiều phim Anime vậy, không phải dối trá, mà là thật, người thật không thích, YY thì vô năng.
"Thích Hắc Thương Kình như vậy sao?" Ngồi bên cạnh Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương gác đôi chân dài lên, đôi mắt nhìn về phía khuôn mặt Bạch Mão Mão, co lại.
"Ôi chao, Phong đại nhân à, anh hỏi hơi kỳ đấy, chỉ cần Hắc đại nhân đến trường học, thì một lần có bao nhiêu nữ sinh tỏ tình với anh ấy? Chẳng lẽ từng người anh đều hỏi thế sao?" Thật ra thì cô càng muốn nói, có thích hay không, liên quan gì đến anh? Nhưng cô không có can đảm.......
"Chuyện cũng không đến mức đó, tôi chỉ hỏi em thôi." Cô ngay măt cự tuyệt trả lời, nhưng anh vẫn không muốn rút lại.
Tại sao. . . . . .
Rất muốn hỏi, rất muốn hỏi, nhưng nhìn ánh sáng nhàn nhạt trong con người của Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão hiếm khi câm miệng lại.
"Không muốn biết tại sao ư?" Ngón tay dài khẽ run, cầm một lọn tóc đen trên đầu Bạch Mão Mão, trong đôi mắt trong trẻo của Phong Dịch Dương, giống như lướt qua một tia mê hoặc.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gan tấc, Bạch Mão Mão trong lúc nhất thời há hốc mồm, hôm nay cô đạp cứt chó sao? Vừa mới bị Hắc đại nhân dùng ngôn ngữ trêu đùa, giờ lại bị Phong Dịch Dương đùa giỡn, ơ hay, làm người đẹp cũng đâu dễ dàng vậy. Trong lòng dương dương tự đắc, há mồm lại sai sót: "Bởi vì cup D của tôi sao?"
Ngón tay đang cầm tóc cô căng cứng, Phong Dịch Dương cúi đầu, bật cười, hồi lâu, anh giống như không thở nổi thì thầm: "Quả nhiên, không giống nhau..... ."
"Anh nói cái gì?" Bạch Mão Mão thò người ra, nhìn về phía Phong Dịch Dương đang cúi thấp đầu.
"Không có gì.” Ngẩng đầu, Phong Dịch Dương nhìn khuôn mặt tự nhiên không có một lớp phấn trang điểm nào, không nhịn được cười đến cô đơn.
Không có gì mà sao anh cười như vợ anh leo tường đi vậy chứ. . . . . . Ở đáy lòng khinh thường, Bạch Mão Mão biết nghe lời nên cũng chả dám hỏi cặn kẽ.
Thấy Bạch Mão Mão lại yên lặng như vậy, Phong Dịch Dương có chút kinh ngạc, hồi lâu, anh sờ lỗ mũi một cái, không thú vị nói: "Học viên Tin học có một Hội biểu diễn, em có hứng thú tới đó làm đội trưởng Ban biên tập hay không?"
"Không có." Mặc dù đối với vấn đề này của Phong Dịch Dương không hiểu rõ là ý gì, nhưng Bạch Mão Mão cũng rất dứt khoát, cô không có hứng thú làm lao công miễn phí.
"Tôi có nói em có thể cự tuyệt sao?" Khẽ cau mày, Phong Dịch Dương nhìn BẠch Mão Mão đang có tâm sự, quyết định trực tiếp làm chủ.
"Này, Phong đại nhân, Ban Biên Tập thì cũng chỉ là ban hậu cần thôi, hơn nữa còn cái công việc chả bao giờ được cảm ơn, tôi không làm việc, anh kiếm cách bảo tôi làm thì làm thế nào?” Cùng cô chơi bá đạo, đúng là coi cô không có tính cách của thỏ mà.
"Không cần em làm cái gì, chỉ cần em đi theo tôi tham dự là được rồi." Thì ra cô cũng có cá tính, tuy nhiên của cô không lớn......
"Anh làm gì trong đó?"
"Hội trưởng ."
"Tôi có thể giả hổ giả uy không?"
"Không thành vấn đề."
"OK, cho tôi một bộ ảnh của anh, chuyện này bàn giao xong."
"Em lấy hình của tôi làm cái gì?"
"Bán cho người hâm mộ anh, tôi muốn bản máy tính nha."
". . . . . ."
Không khí dừng lại mấy giây, Phong Dịch Dương kéo nhẹ khóe môi: "Loan Hoảng Hoảng dám nói em là thỏ, đúng là quá khinh thường thỏ rồi."
"Chính tôi là con thỏ đặc biệt ẩn nấp trước mặt nhân loại." Không để ý tới sự chế nhạo của Phong Dịch Dương, Bạch Mão Mão dương dương tự đắc cười khẽ, ơ hay, cô còn dám hóa thành khủng long tỏ tình trước mặt Hắc đại nhân, thì cái khác cô không dám sao?
"Hắc Thương Kình, là một người đặc biệt sao?" Đáy mắt mỉm cười, giống như dính vào mấy phần tối tăm, Phong Dịch Dương ngồi ngay ngắn người lại, không hiểu sao có chút xa cách.
"Không biết, tôi chưa tiếp xúc với anh ấy bao giờ. Chỉ là, nếu anh biết tôi trước mặt Loan Hoảng Hoảng, chỉ là một con thỏ đáng thơng." Thẳng thắn trả lời, Bạch Mão Mão trong lúc vô tình nhìn chung quanh, lại phát hiện hai người bọn họ đã thành công trở thành tiểu điểm chú ý của mọi người ——
Đến gần người nổi tiếng đúng là phải trả giá cao ——
Trơ mắt nhìn mấy đôi mắt của nữ sinh dùng ánh mắt lăng trì cô, Bạch Mão Mão cảm động đến tột đỉnh. Xoay người lại, cô không tự chủ đến gần Phong Dịch Dương, lại nhạy cảm phát hiện anh theo bản năng lùi về phía sau một bước, cô cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Phong đại nhân, anh nhìn mấy ánh mắt ghen tỵ của chúng nữ sinh xung quanh kìa, thật sự khiến người ta choáng váng đến mất hồn nha.”
"Không nên tùy tiện nói với con trai xa lạ chữ mất hồn."
". . . . . ." Không có việc gì nhìn chằm chằm khe rãnh của con gái lạ mà còn giả vở đứng đắn, bảo cô không nên nói chuyện với con trai lạ, cô bày tỏ sự khinh thường trong vô hạn.
Chống lại đôi mắt đen trong vắt mang theo sự chất vấn của cô, Phong Dịch Dương ho khan hai tiếng, đứng lên: "Lúc nào diễn ra Hội biễu diễn thì tôi sẽ cho người thông báo cho em, như vậy, gặp lại sau, Mão Mão."
"Ờ" Bất đắc dĩ lên tiếng, Bạch Mão Mão muốn ngồi đây tiếp tục, lại phát hiện bước chân mấy người đẹp kia vang lên cùng lúc với Phong Dịch Dương, hướng đến phía cô, Bạch Mão Mão biến sắc, vội vã đuổi theo bước chân của Phong Dịch Dương, lập tức rời đi.
Ôi, động dục giữa thời tiết mưa rối rít, ai không bắn tung tóe của người chứ. . . . . .