Chương 24

Hàn Hi một lần nữa rửa mặt, lấy ra mười hai phần cẩn thận trang điểm cho mình.

Cô ghét kế hoạch của mình bị một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện quấy rầy, quan trọng hơn là cô không cam lòng thời gian ba năm này cứ như vậy biến thành nước chảy.

Cô muốn mặc cái váy có ý nghĩa đặc biệt này, thật xinh đẹp mà đứng ở trước mặt Lâm Hách. Cô muốn Lâm Hách nhìn thấy cô thì sẽ lập tức nhớ lại ba năm vui vẻ của bọn họ, chỉ có như vậy, áy náy của anh ta mới có thể nhiều hơn một chút.

Tổn thất của cô mới có thể ít hơn một chút.

*

Lâm Hách ngồi trong xe chờ Hàn Hi xuống lầu, tay trái đặt lên cửa sổ xe, tay phải đặt lên tay lái. Rõ ràng là một động tác tiêu sái tùy ý, nhưng hôm nay lộ ra cứng ngắc không được tự nhiên cùng... Một tia sợ hãi.

Anh ta nghĩ đến những lời Bạch Tuệ đã dặn dò, trong đầu mơ hồ. Nhắm mắt lại bình tĩnh hồi lâu, vừa mở mắt đã thấy cô gái mình yêu đang đi về phía mình.

Đột nhiên trong lòng trở nên bình tĩnh.

Ngay sau đó có chút ảo não, làm sao bản thân mình có thể nghe theo lời Bạch Tuệ mà hoài nghi Hàn Hi không yêu mình chứ?

Hàn Hi nhận được ảnh giường chiếu nhưng không tìm anh ta chất vấn, nhất định là cô đau lòng khổ sở, không dám hỏi. Nhất định là cô muốn cho anh ta thời gian để anh ta chủ động sửa đổi.

Là anh ta đã phụ lòng Hàn Hi.

"Xảy ra chuyện gì sao? Thoạt nhìn sắc mặt anh không tốt lắm." Hàn Hi vừa tới đã chú ý tới vẻ mặt anh ta có chút mất tự nhiên. Là đang suy nghĩ nên nói chia tay với cô như thế nào sao?

"Vậy sao?" Lâm Hách co quắp cười cười, kéo gương nhìn hai lần, "Mấy ngày nay vẫn chạy theo anh trai nên nghỉ ngơi không tốt."

"Hạng mục gì mà cần anh trai anh phải tự mình xử lý?" Lâm gia làm kiến trúc, liên tưởng đến chuyện lúc trước ở Ngọc Mãn Lâu, Hàn Hi cố ý vô tình hỏi tới.

"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì," Vốn dĩ Lâm Hách còn không biết nói cái gì, phát hiện cô có hứng thú nên dứt khoát nói nhiều một chút, "Em biết khu ngoại ô phía tây không? Ngoại trừ một khu dân cư nhỏ, cơ bản đều trống không. Bên trên quy hoạch nhiều năm, gần đây bán đất đi. Anh trai của anh muốn nhận công trình này."

"Lấy địa vị của Lâm gia ở thành phố A, bất kể là nhà ai chiếm được mảnh đất này, đều sẽ tặng công trình này cho Lâm gia để đổi lấy một cái nhân tình."

Lâm Hách cho Hàn Hi một ánh mắt tán thưởng, "Đúng vậy, người mua đất là Kỷ thị ở Bắc Kinh, vì mảnh đất này, thiếu gia của Kỷ gia còn tự mình tới. Anh trai anh đành phải tự mình ra tay, anh ấy thấy anh đã tốt nghiệp, cũng không hỏi anh có nguyện ý hay không, đã trực tiếp gọi anh qua đó cùng xử lý chuyện này."

Hàn Hi có chút hưng phấn.

"Anh trai anh cũng là vì tốt cho anh, muốn cho anh lộ mặt làm quen với mọi người. Sao nghe thấy anh có chút oán giận?"

"Anh cũng biết vậy, chỉ là...... không quá thích Kỷ Duyên Thanh kia." Lâm Hách nhíu mày.

"Kỷ Duyên Thanh?" Hàn Hi đúng lúc biểu hiện kinh ngạc cùng mờ mịt, "Là người diễn thuyết trong lễ tốt nghiệp của em sao? Lúc ấy em cách rất xa nên không thấy rõ, hình như ấn tượng cũng không tệ lắm. Toàn trường đều hoan hô, có lẽ là anh ta rất nổi tiếng."

"Ngày đó anh dẫn em đến bữa tiệc để gặp anh trai cũng là bởi vì anh ta," Lâm Hách biểu thị khinh thường, "Danh tiếng kia là bởi vì khuôn mặt của anh ta, anh sống hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người đàn ông có vẻ ngoài tinh xảo như vậy. Nếu không phải bởi vì giọng nói của anh ta là giọng nam bình thường, có lẽ anh còn tưởng là phụ nữ."

Mặc dù ngày đó Hàn Hi giả say, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô thấy rõ mặt Kỷ Duyên Thanh. Từ thẩm mỹ của cô mà xem, quả thật Kỷ Duyên Thanh tinh xảo, nhưng còn lâu mới khoa trương như Lâm Hách nói, không đến trình độ bị người ta nhận lầm giới tính.

Hàn Hi tiếp tục thăm dò, "Nghe anh nói như vậy, em muốn tận mắt nhìn thấy."

"Đừng đừng." Ai ngờ Lâm Hách không nói hai lời liền lên tiếng ngăn cản.

"Tại sao?"

"Người kia là hoa hoa công tử chân chính, lúc gặp anh và anh trai, một chút cũng không cố kỵ mà làm càn trên bàn rượu. Nghe anh trai anh nói, hình như anh ta còn nuôi một tiểu minh tinh ở Bắc Kinh. Em xinh đẹp như vậy, nếu thu hút sự chú ý của anh ta thì làm sao bây giờ? Anh tuyệt đối không thể để anh ta nhìn thấy em."

"...... Như vậy sao." Hàn Hi nhìn anh ta cười, "Vậy anh cần phải bảo vệ em, để cho em tránh anh ta thật xa."

"Không thành vấn đề."