Hàn Hi ôm chặt lấy anh, tai trái dán vào ngực anh. Thời điểm anh nói, có thể cảm nhận được sự rung động của tai trái trên l*иg ngực. Tai phải cách miệng anh càng gần hơn, tiếng nói tràn ngập từ tính vừa vang lên, cả người cô liền run rẩy.
Tâm thần lập tức tự do.
Lại nhanh chóng bị cô kéo trở về.
Cô ra vẻ già mồm cãi láo dậm chân, làm bộ như một người uống say đùa giỡn, ngoài miệng đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác: "Anh biết không?"
Giọng nói buồn bã nghe thật đáng thương. Hàn Hi cắn răng kiên trì, "Anh có thể cho tôi ôm một lúc không?"
Cánh tay đang ôm eo anh càng dùng sức hơn một chút, "Hiện tại tôi đặc biệt, đặc biệt khó chịu, bởi vì bạn trai tôi không cần tôi nữa... Anh ấy giấu tôi ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, chúng tôi ở bên nhau thời gian dài như vậy nhưng chưa từng cãi nhau, không có bất kỳ mâu thuẫn nào, vì sao anh ấy lại phản bội tôi?!"
Nói nhiều, giống như trong lòng thật sự bắt đầu khó chịu. Không cần tự véo mình, nước mắt đã không ngừng chảy.
Kỷ Duyên Thanh nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra sau gáy của người trong ngực. Làn da chỉ bị lộ ra một chút, một tầng lông tơ tinh tế mỏng manh trải ở đó.
Anh nhịn không được đưa tay lại gần, như chạm mà không phải chạm.
Hàn Hi cảm thấy ngứa, trốn tránh, tiếp tục diễn xuất: "Anh ấy từng hứa với tôi, chờ anh ấy tốt nghiệp sẽ dẫn tôi đi đăng ký kết hôn. Mấy ngày hôm trước anh ấy cũng đúng hẹn dẫn tôi đi gặp anh trai của anh ấy, nhưng anh trai của anh ấy không thích tôi, căn bản là không thừa nhận tôi là bạn gái của anh ấy! Những điều này đều không sao, bởi vì tôi yêu anh ấy. Nhưng sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ?"
Nói xong cô khóc lớn hơn.
Kỷ Duyên Thanh nghe xong, híp mắt như cười như không. Anh vươn tay vén một lọn tóc trên vai Hàn Hi, tư thái ngả ngớn. "Phản bội em như thế nào?"
"Người phụ nữ kia cho tôi xem ảnh giường chiếu của bọn họ!" Hàn Hi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Kỷ Duyên Thanh. Cô không biết bây giờ mình trông như thế nào, nhưng cô cảm thấy cho dù có khóc thì cũng không xấu. Vì thế một chút cũng không luống cuống mà gào lên một câu thoại cuối cùng: "Tôi hỏi anh, chẳng lẽ bộ dạng của tôi còn chưa đủ xinh đẹp sao?"
"Đương nhiên xinh đẹp, em đã vô cùng xinh đẹp rồi." Kỷ Duyên Thanh dịu dàng nhìn cô. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, ngay cả say rượu khóc lên cũng khiến người ta đau.
Anh đưa tay sửa sang lại mái tóc bị nước mắt dính vào của cô.
"Cô gái nhỏ", anh thì thầm với cô, có một khoảnh khắc Hàn Hi còn nghĩ anh đang gọi người yêu của mình, "Bạn trai em nɠɵạı ŧìиɧ, em cũng có thể nɠɵạı ŧìиɧ mà."
Anh đưa tay bóp cằm tinh xảo của cô, dẫn dụ cô.
Đúng là một người đàn ông nguy hiểm.
Hàn Hi gạt tay Kỷ Duyên Thanh ra, tiếp tục giở trò điên cuồng, "Tôi nɠɵạı ŧìиɧ với ai? Với anh sao?" Cô duỗi tay chỉ vào ngực Kỷ Duyên Thanh, "Anh kém xa bạn trai tôi! Tôi chướng mắt anh!"
Kỷ Duyên Thanh: "......"
Nói xong câu đó, trong lòng Hàn Hi vô cùng khẩn trương. Cô không rõ tính tình của Kỷ Duyên Thanh là gì, nghe cô nói không bằng người đàn ông khác, không biết anh có tức giận hay không.
Nhưng không có thời gian cho cô suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hàn Hi kéo cà vạt Kỷ Duyên Thanh, kéo xuống. Kỷ Duyên Thanh không nghĩ tới cô đang khóc lại đột nhiên hành động, phản ứng chậm nửa nhịp bị cô kéo cúi đầu, sau gáy đau nhức.
Hàn Hi nhắm mắt lại hôn qua.
Môi mềm mại hòa lẫn với mùi rượu vang đỏ. Hàn Hi căng thẳng, động tác cứng ngắc. Chỉ dám giới hạn trong nụ hôn cơ bản nhất.
Làm sao Kỷ Duyên Thanh có thể bỏ qua một cơ hội trời ban như vậy, lập tức phản ứng lại, đảo khách làm chủ.
Vừa vươn đầu lưỡi miêu tả đường nét môi Hàn Hi, vừa vươn tay vén váy cô lên.
Đùi không có váy che chắn, đột nhiên tiếp xúc với không khí bên ngoài. Hàn Hi run rẩy, ý thức hồi phục, buông tay đang cầm cà vạt Kỷ Duyên Thanh ra, hung hăng xô đẩy.
Kỷ Duyên Thanh đang hưng phấn, không kiên nhẫn bóp cằm Hàn Hi. Hơi dùng sức, Hàn Hi không thể khống chế mà mở miệng.
Kỷ Duyên Thanh trượt vào, thành thạo quét từng góc từng góc.
Thật ngọt.
Hàn Hi chưa từng hôn môi kịch liệt như vậy, tính tình Lâm Hách dịu dàng, nụ hôn đều giống như mưa phùn ngày xuân, trơn bóng không tiếng động.
Mà Kỷ Duyên Thanh lại chính là mưa rền gió dữ.
Cô hoàn toàn ở vào thế bị động, hôn một cái liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Duyên Thanh phát hiện cô không thở, có lòng tốt mà lui ra.
Hít hai hơi không khí trong lành, Hàn Hi vừa thẹn vừa giận, thật vất vả mới đứng thẳng. Đối diện với khuôn mặt như cười như không của Kỷ Duyên Thanh, giật mình tỉnh táo lại.
Cô đến đây để quyến rũ, không phải để bị quyến rũ.
Thừa dịp Kỷ Duyên không chú ý, Hàn Hi nhấc chân đặt lên đùi anh. Lại dùng sức, đẩy anh về phía sau một mét.
Kỷ Duyên Thanh kinh ngạc.
"Chỉ có vậy? Kỹ thuật hôn chó má gì vậy, kém xa so với bạn trai tôi!"
Mơ hồ không rõ bỏ lại những lời này, Hàn Hi như say rượu mà lê bước chân, chạy trối chết.
Kỷ Duyên Thanh đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn về phía cô gái rời đi, đưa tay sờ sờ khóe miệng ướŧ áŧ.
Hừm, thú vị.