Chương 1

Thu Xích Tây đã chết.

Chết trong Ngày độc thân.

Giống như mọi ngày, 11h khuya cô mới quay về chung cư, ghé cửa hàng tiện lợi mua một thanh chocolate với ý định chống đói.

12h đêm, Thu Xích Tây đang ngồi trên sofa chợt thấy ngực quặn đau. Ngay tại khoảnh khắc đó cô hoảng hốt nghĩ cuộc đời mình không lẽ kết thúc ở đây.

Quả nhiên, vừa mở mắt đã thấy như qua mấy đời, Thu Xích Tây trôi nổi trên đám người đông đúc trên đường. Cúi đầu nhìn mình không có thân thể, Thu Xích Tây không kích động, chỉ lẳng lặng cảm nhận xem mình có thể điều khiển cơ thể được không.

Cô biến thành ma?

Thu Xích Tây ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, tay cô không bị cháy bỏng như truyền thuyết vẫn nói. Chỉ có người đi đường không ngừng đi xuyên qua cơ thể cô nhắc nhở cho cô biết – cô không còn là con người.

Trong lòng không có chút gợn sóng, trong đầu Thu Xích Tây hiện lên ý nghĩ: không biết có ai đến nhặt xác cô không, có lẽ chờ đến khi thi thể bốc mùi mới có người phát hiện ra.

Thu Xích Tây thờ ơ tưởng tượng thi thể mình sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho hàng xóm. Vừa lúc đó, cô thấy một hình bóng quen thuộc, cô vừa nghĩ tới thì cơ thể đã tự động bay qua.

…Cái này tốt hơn lúc làm người.

Đến khi đến cạnh người đó, Thu Xích Tây đứng yên: anh vẫn đẹp như vậy, mặc dù có nét tiều tụy, đôi mắt hồng hồng, vẫn là một công tử cao quý.

Đi theo vào cửa hàng bán hoa, nghe anh nói với nhân viên bán hàng gì đó, nhân viên gói hoa đưa anh, Thu Xích Tây phát hiện mình không nghe được họ nói gì.

Chết cũng đã chết, không nghe được cũng không có gì lạ, Thu Xích Tây cũng không quá bận tâm. Cô nhìn người đàn ông cúi đầu đứng đó, nhìn bóng anh có vẻ cô đơn, tự nhiên cô cũng thấy trong lòng buồn buồn.

Thật ra thì cô cũng không quá quen thuộc với người này, chỉ biết anh là Ninh Cảnh Trần, học cùng trường cấp 3, sau cũng học chung trường đại học. Chẳng qua anh với bạn cùng bàn hồi cấp 3 của mình là bạn bè nên thường gặp mặt hơn, tuy học chung trường đại học nhưng cũng ít gặp nhau.

Ninh Cảnh Trần ôm bó hoa đi về xe mình. Thu Xích Tây đứng ở cửa cửa hàng bán hoa một lúc, cuối cùng bay theo hướng xe của anh.

Dù sao… cô cũng không có việc gì làm, gặp người có quen biết thì đi xem anh gặp ai, vì bó hoa trắng kia nhìn không được may mắn. Ninh Cảnh Trần không thể nhìn thấy mình nên Thu Xích Tây trực tiếp ngồi bên ghế phụ lái. Anh cũng không lái xe đi ngay mà ngồi ôm bó hoa ngây ngẩn nhìn. “Anh…” Thu Xích Tây thấy Ninh Cảnh Trần không phù hợp với dáng vẻ này, trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay anh luôn có vẻ thanh lịch riêng của mình, đôi mắt trong veo như nước hồ, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

Mới vừa thốt ra tiếng, Thu Xích Tây nhớ lại trạng thái hiện tại của mình, đành im lặng.

Người kia cũng không nghe, không thấy cô.

Ninh Cảnh Trần mím môi, khóe mắt anh đỏ hoe, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, toàn bộ người anh như căng chặt, tựa như chỉ cần một chút lực là có thể vỡ ra.

Khi Thu Xích Tây nghĩ anh sắp khóc đến nơi thì Ninh Cảnh Trần đột nhiên quay mặt về ghế phụ, Thu Xích Tây cứng đờ người, tưởng anh phát hiện ra mình.

Nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến Thu Xích Tây chưa bao giờ biến sắc, ngay cả lúc chết, vậy mà giờ phút này trong đầu cô trống rỗng, đơn giản chỉ vì nhìn vào ánh mắt người đó.

Trong nháy mắt, Thu Xích Tây ngừng thở. À, không phải, cô vốn đã không còn thở nữa rồi mà.

Ninh Cảnh Trần nuốt nỗi nghẹn ngào xuống, nhẹ nhàng đặt bó cúc bách nhật trên ghế phụ, anh nhìn bó hoa hồi lâu rồi mới bắt đầu khởi động xe.

“….” Thu Xích Tây nhìn những bông hoa trắng trên đầu gối, vô cùng hối hận khi ngồi trên ghế phụ này.

Một người một ma yên tĩnh trong xe, Thu Xích Tây nhìn con đường ngày càng vắng vẻ ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn bó hoa trên chân mình, hơi thất thần.

Anh đi thăm ai à?

Cuối cùng Ninh Cảnh Trần đỗ xe ở khu vực nghĩa trang nổi tiếng nhất thành phố S.

Hóa ra anh đi viếng mộ, Thu Xích Tây nhíu mày nghĩ thầm. Cô vẫn không hiểu nổi những người ở thành phố này, có tiền làm gì chẳng được, sao nhất định phải bỏ một đống tiền mua một miếng đất xây dựng bia mộ cho người chết.

Ninh Cảnh Trần lấy hoa bên ghế, đi đến một khu bên trong.

Ngồi trong xe nghĩ ngợi một lát, Thu Xích Tây vẫn bay theo, cô muốn nhìn xem Ninh Cảnh Trần tới viếng ai, theo cô biết người nhà anh còn khỏe mạnh cả, Thư Ca cũng vẫn sống tốt.

Nghĩ đến Thư Ca, trong mắt Thu Xích Tây có vẻ khinh thường rất rõ. Trước khi chết, cô biết Thư Ca với một người mẫu nam dây dưa không rõ, rõ ràng cô ấy với Ninh Cảnh Trần là thanh mai trúc mã, quen biết nhiều năm vậy mà còn qua lại với người đàn ông khác.

Nghĩa trang này Thu Xích Tây có biết, trước đây khi đi công tác, các đối tác nước ngoài có nói trên bàn ăn tối là đây là nơi chứng minh sự giàu có của thành phố S.

Nghe bên đối tác nói giá đất để lập mộ ở đây rất cao, càng trên cao giá càng đắt, quả thật rất biếи ŧɦái, giá trị căn hộ chung cư mà Thu Xích Tây cố gắng nhiều năm mới mua được còn không bằng một miếng đất nhỏ trên đỉnh của nghĩa trang này, bây giờ Ninh Cảnh Trần đang đi lên phía trên cao kia.

Thu Xích Tây không ngạc nhiên, giống như cô đã sớm biết Ninh Cảnh Trần là người mà đời này cô không thể nào chạm tới. Có thể có quan hệ tốt với Ninh Cảnh Trần, gia thế chắc chắn cũng không tệ.

Mang theo những cảm xúc phức tạp mà bản thân cũng không hay biết, Thu Xích Tây chậm rãi đi theo Ninh Cảnh Trần. Anh đi không nhanh, thậm chí trên đường còn dừng lại. Anh rũ mắt, hàng lông mi cong dài run rẩy, trong khoảnh khắc Thu Xích Tây nghĩ anh sẽ rơi nước mắt.

Rốt cuộc, Ninh Cảnh Trần dừng chân trước một ngôi mộ sạch sẽ mới tinh.

Thu Xích Tây tò mò bay về phía trước, muốn xem đó là ai.

Trên bia mộ là bức ảnh một phụ nữ trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt không có ý cười, thậm chí đôi mắt còn có chút tối tăm, khóe môi mím lại thành đường thẳng, lông mày mang vẻ như muốn đối địch với cả thế giới.

“……”

Thu Xích Tây đột nhiên bay ra thật xa.

Từ ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ bức ảnh chụp ảm đạm của mình trên đó, Thu Xích Tây mới thật sự cảm nhận được mình đã chết.

Tâm thần hoảng hốt, Thu Xích Tây nhìn Ninh Cảnh Trần đem bó hoa trắng đặt trước mộ, đôi vai gầy guộc của người đàn ông trong gió lạnh có vẻ rất hiu quạnh.

Thu Xích Tây đời này từ trước tới nay luôn tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn, mà đối với chính mình còn tàn nhẫn hơn.

Có điều sau khi hoảng thần một hồi, cô đã lấy lại bình tĩnh. Cô chết thì cũng đã chết, còn có thể sống lại không?

Thu Xích Tây quay lại bia mộ, nhìn dòng chữ ghi trên mặt bia. Chỉ đơn giản là tên cô, sau đó là tên bạn bè – Ninh Cảnh Trần.

Có vẻ là anh đã giúp cô lo hậu sự, còn lập bia mộ.

Ninh Cảnh Trần có lòng dạ hiền lành, Thu Xích Tây biết điều đó khi còn ở cao trung, anh gặp mèo chó hoang bị thương còn cảm thấy buồn, thấy khó chịu. Gặp người mình từng quen biết đã mất mà không ai chôn cất, anh sẽ tử tế lo liệu thì cũng không có gì lạ.

Thu Xích Tây ngồi trước ngôi mộ của mình, quay lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ninh Cảnh Trần, biết anh không nghe được mà vẫn do dự nói “Anh … đừng buồn, chúng ta cũng không thân”.

Ninh Cảnh Trần ngồi trước mộ, nhìn người trong ảnh, nước mắt cố nén trong thời gian dài rốt cuộc cũng rơi xuống.

Thu Xích Tây ngồi bên cạnh theo bản năng giơ tay hứng giọt nước mắt của anh, dĩ nhiên là không chạm được, giọt nước mắt xuyên qua lòng bàn tay cô vẫn làm cô có cảm giác rất lạnh lẽo.

Không ngờ sau khi cô chết còn có người vì cô mà đau lòng, trong lòng Thu Xích Tây rất phức tạp, tuy cô biết anh chắc cũng chỉ là đồng tình, thương cảm.

Gió lạnh thổi qua nghĩa trang rộng lớn, người đàn ông ngồi trước bia mộ, người phụ nữ trong suốt ở bên cạnh anh, mọi thứ có vẻ quỷ dị mà lại hài hòa.

Chỉ một lát, bầu không khí đó bị gián đoạn.

Một người phụ nữ dáng người bốc lửa, xinh đẹp quyến rũ từ phía dưới đi lên, sắc mặt không tốt, khi cô ấy nhìn chăm chú vào bức ảnh trên bia mộ còn có vẻ chán ghét, bất lực.

Người đó đi đến trước mộ Thu Xích Tây, kéo tay Ninh Cảnh Trần, động tác không nhẹ nhàng, còn nói với anh một hồi.

Cho dù khoảng cách không tới nửa mét nhưng Thu Xích Tây vẫn không nghe thấy gì, cô cau mày nhìn hai người, sự bực bội trong lòng tăng lên.

Người phụ nữ này không phải là ai khác mà chính là thanh mai trúc mã của Ninh Cảnh Trần – Thư Ca.

Rõ ràng là thanh mai của anh, nhưng cô ta hoàn toàn không hiểu Ninh Cảnh Trần, Thu Xích Tây nhìn lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.

Ninh Cảnh Trần tốt bụng, cho dù là chó hoang mèo hoang anh còn có lòng thương, huống chi một người từng quen biết. Không thể ngờ Thư Ca lại có thể ăn dấm của người đã mất, cũng không nhìn lại xem mình đã làm gì, ngoài việc dây dưa với người mẫu nam còn qua lại với ngôi sao điện ảnh.

Không muốn nhìn đôi tình nhân này nói chuyện với nhau, Thu Xích Tây bỏ qua bên kia, cố gắng nhìn những nơi khác, nhưng cô lại không nhịn được mà liếc mắt về phía hai người.

Không biết Thư Ca nói gì nhưng Ninh Cảnh Trần như sụp đổ, cả người không còn sức sống. Cuối cùng, Thư Ca ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng anh, chắc là đang an ủi Ninh Cảnh Trần.

Thu Xích Tây hơi khó chịu, ve vãn yêu đương thì đi chỗ khác, sao phải đến trước mộ mình? Cho dù Ninh Cảnh Trần giúp cô lập bia mộ cũng không thể đối xử vậy với người chết.

Hơn nữa, người chết này còn đứng bên cạnh họ.

Qua hồi lâu, đôi tình nhân này mới ra khỏi nghĩa trang. Thu Xích Tây không định đi theo họ, sau đó không hiểu sao vẫn đi theo.

Đáng tiếc là Ninh Cảnh Trần không thể nghe cô nói chuyện, nếu không cô sẽ nói cho anh, Thư Ca không đáng tin, khuyên họ không nên ở bên nhau.

Có câu nói này không phải sao, “người sắp chết, lời nói sẽ thiện chí”.

…không, cô đã chết rồi, cứ quên chuyện này hoài.

Ninh Cảnh Trần không lái xe về mà ngồi xe Thư Ca. phía trước là tài xế, Thư Ca với Ninh Cảnh Trần ngồi sau, Ninh Cảnh Trần đối diện với Thu Xích Tây.

Hai người ngồi trên xe cách xa nhau, ai cũng tự tựa vào cửa xe bên mình, ở giữa là khoảng không gian rộng rãi.

Điểm này Thu Xích Tây không để ý, cô độc thân ba mươi năm, lại là sinh viên khoa học tự nhiên. Sinh viên nữ học khoa học tự nhiên thì tốt nhưng nói chung thần kinh còn thô hơn cả nam sinh. Lịch sử tình cảm trống rỗng, những cong cong quẹo quẹo giữa những cặp tình nhân cô không hiểu, chỉ chủ quan đoán việc.

Nhìn Ninh Cảnh Trần có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt còn hơi hoe đỏ, khí chất thanh lịch, trang nhã như trúc.

Thu Xích Tây biết Ninh Cảnh Trần như mặt trăng trên trời, chiếu sáng muôn nơi, cao không thể với. Trước đây cô chưa bao giờ có cơ hội mà nhìn Ninh Cảnh Trần một cách dễ dàng như bây giờ.

Trong quá khứ, ở cao trung cô ngồi cùng bàn với Thư Ca, thỉnh thoảng cô có nói chuyện với Ninh Cảnh Trần vài câu, chỉ là Thư Ca đi đâu, lúc nào tan học.

Thu Xích Tây hoàn toàn không phát hiện từ lúc nào mà trong đầu mình chỉ toàn là Ninh Cảnh Trần.

Trong lúc cô còn đang cố định thần, xe ngừng lại. Ninh Cảnh Trần muốn xuống xe, anh khom người ra trước đẩy cửa xe, môi anh chạm thẳng vào mặt Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây rõ ràng đã chết, lúc này vẫn cảm nhận được tim mình vô cớ đập lỡ một nhịp. Nhìn Ninh Cảnh Trần đi ngày một xa, Thu Xích Tây bỗng nhiên thấy mí mắt mình ngày càng nặng, sắc màu ở tay càng nhạt đi, cơ thể cô đang tan biến!