Chương 1: Chú út tôi

Chú út rất thích kể tôi nghe về một chuyện tình. Câu chuyện tình yêu giữa cô và chú. Câu chuyện tình yêu gắn liền với mùa thu.

Mùa thu Hà Nội luôn rất mát mẻ và xinh đẹp, nhưng trong mắt chú tôi, tất cả những tốt đẹp đó đều thu gọn lại trong một bóng hình. Mùa thu năm ấy, cô gái ngồi phía sau chiếc xe đạp cũ màu lá mạ, miệng ngân nga ca khúc tuổi học trò, còn chàng trai phía trước vừa chầm chậm đạp xe, vừa nghiêm túc nhắc nhở cô hãy ôm lấy eo mình kẻo ngã. Hai bánh xe lăn đều trên con đường trải đầy lá bàng đỏ.

Làn gió thu mang theo chút ngọt ngào của tình yêu mới nhú cùng với một chút mơ mộng của năm học cuối cấp lướt qua, lại lỡ để quên một chiếc lá bàng trên mái tóc của chàng trai nọ. Cô gái khúc khích cười cầm chiếc lá to gần bằng gương mặt ấy, phe phẩy như chiếc quạt, thân mình đung đưa.

- Hoàng này, tại sao hễ thu sang là mấy cái cây này lại rụng hết lá thế? - Vì cây nóng quá rồi, nên cởϊ áσ ra cho mát chứ sao.

Hoàng nhăn mặt cầm chắc tay lái nghe câu hỏi ngây ngô cũng phì cười. Người yêu của anh đáng yêu lạ lùng, không hiểu sao mười tám tuổi đầu mà cứ như con nít ấy. Càng nghĩ niềm vui lại càng phát triển, anh cũng cùng cô nàng bé nhỏ vu vơ cái bài hát chẳng mấy thích thú kia. Cô vươn tay vòng qua eo anh, áo sơ mi trắng cùng tông với áo dài đang phấp phới. Mùa thu tới rồi, hoa và lá trên cây đã trút đi hết cả, nhưng tình yêu của hai người lại mỗi lúc một nở rộ.

___________________________________

Chú út của tôi là một nhϊếp ảnh gia tài giỏi. Tôi rất hâm mộ chú, không chỉ vì cây ghi ta chú dựng ở góc phòng mà còn bởi mấy xấp ảnh đẹp đẽ chú cất trong ngăn kéo. Mỗi lần xuống nhà chú chơi, tôi lại lật đật chạy theo vào phòng rồi nghe chú kể về sự tích những bức ảnh ấy. Tất cả ảnh chụp của chú, đều là về mùa thu.

Chú út luôn luôn tâm huyết với từng bức ảnh của mình, chú là một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp! Chú có thể dành hàng giờ đồng hồ kể tôi nghe về việc bản thân đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc để đi tới những nơi có mùa thu đẹp nhất, để chụp thật nhiều ảnh sau mỗi chuyến đi nhưng chỉ rửa một tấm ưng ý nhất. Tôi không hiểu nhiều về kĩ thuật chụp ảnh, nhưng tôi thích vô cùng cái cách chú chìm đắm trong từng bức hình. Và có một tấm ảnh chú trân trọng nhất, dù nó đã hơi úa vàng, đó là hình một cô gái mặc áo tốt nghiệp, cầm chiếc lá bàng đỏ che đi một nửa gương mặt. Chú út bảo tôi hãy gọi người đó là cô. Cô chính là cô út của tôi.

Lễ tốt nghiệp năm ấy diễn ra vào khoảng cuối mùa thu, khi đó lá cây đã rụng sạch hết cả. Học sinh lớp 12A1 xếp hàng chụp kỷ yếu, áo xanh nối tiếp áo xanh bận rộn. Sắp xếp xong đội hình, chàng trai và cô gái, 1m8 và 1m54 chẳng thể hiểu nổi lại đứng cạnh nhau, hơi buồn cười mà cũng hạnh phúc lạ. Cả hai cười tít mắt nhìn về phía camera, lại giấu giếm đôi bàn tay nắm chặt đằng sau chiếc áo thùng thình.

____________________________________

Cô út của tôi là một người vô cùng xinh đẹp. Chú bảo ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, chú đã hạ quyết tâm bản thân sẽ yêu cô cả đời. Tôi chưa gặp cô út lần nào cả, có lẽ bởi hồi yêu cô chú phải giấu gia đình. Tôi chỉ có thể mường tượng ra người con gái chú tôi yêu sâu đậm qua bức hình chỉ có nửa gương mặt kia.

Buổi chụp kỷ yếu kết thúc, học sinh lần lượt ra về, trên sân trường cuối cùng chỉ còn lại một đôi nam nữ. Đôi bàn tay nắm chặt lúc này không cần phải giấu giếm nữa mà thoải mái cùng nhau đi dạo quanh ngôi trường cả hai đã vô cùng thân thuộc. Không gian yên bình đến kì lạ, cặp đôi vốn phải đang phơi phới xuân sắc lại như đã cùng nhau trải qua cả đời, thấu hiểu và mềm dịu.

- Mùa thu tuyệt thật đấy, nhỉ. Nhưng ở đây chỉ có lá bàng thôi, nghe nói ở Canada mùa thu nào cũng trải đầy lá phong đỏ hết.

- Đúng vậy, nhưng lá bàng cũng rất đẹp không phải sao? Nào, để mình chụp cho cậu một tấm.

Chàng trai không biết từ lúc nào cầm trên tay chiếc lá bàng đỏ, đưa cho cô gái vẫn đang mơ mộng xa vời. Cô gái cười khúc khích nhận lấy chiếc lá, lại bày trò nghịch ngợm như một đứa trẻ, nhưng khi thấy máy ảnh lại bẽn lẽn che đi nửa gương mặt mình. Ngày hôm ấy họ chỉ chụp một bức ảnh như thế, và bức ảnh đó vẫn tươi đẹp tới tận bây giờ.

_____________________________________

Chuyện tình của chú tôi không những gắn liền với mùa thu mà còn giống hệt như mùa thu vậy: êm đềm, trầm lắng và trưởng thành. Ít nhất thì, chú út không bao giờ buồn chuyện tình cảm mà đều hóa chúng thành thứ gì đó thiêng liêng, kể cả việc cô út không còn trên đời này nữa. Cô mắc bệnh ung thư phổi.

Có một đoạn thời gian chú út rất ít trở về nhà, vì chú cần chăm sóc cô ở bệnh viện. Chú luôn kể với tôi, điều khiến chú hối hận nhất là cho tới tận lúc cô ra đi cũng không thể trở về ra mắt gia đình. Cũng chính vì vậy, chú dành dụm tiền của đi khắp nơi để đem mùa thu về cho người chú yêu nhất.

Chàng trai nắm chặt bàn tay của cô gái anh yêu trên giường bệnh, nước mắt không thể kìm nén được. Màu trắng nơi bệnh viện chưa bao giờ lạnh lùng đến thế. Không gian lặng im và lắng đọng. Thời gian cứ thế trôi qua, và cô gái dường như cũng cảm nhận được bản thân không thể níu kéo thêm chút ấm áp nào tại bàn tay nữa.

- Anh Hoàng, tới giờ em vẫn chưa thể ngắm lá phong đỏ. Anh có thể đem mùa thu Canada đến cho em không?

- Được chứ, anh sẽ đem mùa thu ở khắp mọi nơi tới cho em. Tất cả mùa thu ấy đều sẽ rất đẹp…đẹp như em vậy.

Cô gái mỉm cười, mát mẻ và trong sáng. Nụ cười ấy là sức mạnh để chàng trai kéo lê thân xác tưởng chừng đã quá tàn tạ đi vòng quanh thế giới.

Chú út năm nay ba mươi sáu tuổi, và chú vẫn chưa có vợ. Nhiều người bảo chú tôi thật khờ, sao lại đặt tình cảm lớn đến thế trên một người phụ nữ đã không còn trên trần đời này nữa, nhưng tôi lại thật ngưỡng mộ chú. Chú lại vừa mới kể tôi nghe về bức ảnh cũ mà lần nào tôi cũng tò mò động tới. Có cơn gió lướt qua, có lẽ đã gợi cho chú tôi chút cảm xúc mà thời gian đã xé nhỏ. Chú cầm cây ghita ở cuối phòng, rồi ra phía bậc thềm ngồi nhẹ nhàng gảy. Vườn nhà bà nội chẳng có cây bàng, thu rồi cũng chỉ có hương ổi thoang thoảng vấn vít. Tôi nhìn chú út gảy đàn, bỗng dưng lại thấu hiểu cảm xúc của chú. Chú út của tôi… lại nhớ người yêu rồi.