Chương 9: Không muốn lại bị nhốt dưới tầng hầm

"Quý Hậu." Nghiêm Thấm không nghĩ tới Quý Hậu như thế nào mà lại xuất hiện ở đây, nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú: "Buông tay."

Quý Hậu nhìn cô mấy giây, sau đó chợt khẽ cười một tiếng, "Được, là tôi xen vào việc của người khác."

Nghiêm Thấm không cảm thấy cậu đang xen vào việc của cô, ngược lại, cô biết Quý Hậu quan tâm cô, nhưng cô biết rõ việc chính mình đang làm gì, sự quan tâm của cậu sẽ chỉ cản trở cô.

"Didididi——"

Xe buýt chạy tới, vì xe motor của Quý Hậu đỗ đứng nơi dừng xe chuyên dụng, bấm còi inh ỏi.

Quý Hậu buông tay, lái xe motor rời đi.

Nghiêm Thấm cùng Thẩm Dịch An ngồi ở hàng ghế đôi trên xe buýt.

"Em và.." Thẩm Dịch An mở miệng, muốn hỏi cô xem lần trước cùng cô gọi điện thoại trong sân có phải là Quý Hậu hay không, nhưng lời đến miệng, lại cảm thấy đây không phải là chuyện anh nên quan tâm, nên không nói nữa.

Nghiêm Thấm hơi hơi nghiêng đầu qua xem anh, "Hm?"

Thẩm Dịch An: "Không có gì."

Cô gái nhỏ ngáp một cái, đem đầu tựa trên vai anh, uể oải, nhẹ giọng nói: "Anh Dịch An, em buồn ngủ."

Thẩm Dịch An "ừm" một tiếng.

Thời điểm hai người quay trở về Thẩm gia, đồng hồ điểm chín rưỡi, Triệu Nhã Phỉ ngồi trong phòng khách, nghe được âm thanh hai người cùng trở về, đặc biệt là Nghiêm Thấm cùng con trai của mình dựa sát như vậy, chén trà trong tay lập tức bị siết chặt.

"Dịch An, hôm nay con đi đâu?"

Thẩm Dịch An dừng lại sau khi nghĩ đến cái tát của mẹ mình ngày hôm qua.

"......Có một số việc cần ra ngoài một chuyến."

Lời nói dối của anh, ở trong mắt Triệu Nhã Phỉ chính là sự phòng bị, đồ lẳиɠ ɭơ, câu dẫn chồng của bà, đến cả con trai của bà cũng không buông tha!

"Gia sư còn đang đợi con, con về phòng trước đi." Triệu Nhã Phỉ nói.

Thẩm Dịch An ngưng mắt, anh đã cùng dì Vương nói qua, thông báo với gia sư hôm nay tạm nghỉ, nhưng nếu đã tới, anh chỉ có thể đi trước.

Bóng dáng Thẩm Dịch An biến mất ở cuối hành lang, Nghiêm Thấm cũng tính toán chuẩn bị đi lên lầu lại bị Triệu Nhã Phỉ gọi lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, ngồi đi."

"Bản thân tôi đã xem thường cô, cô tuổi còn nhỏ, giống mẹ của cô không biết xấu hổ, nhà các người còn di truyền của nhau bản tính câu dẫn đàn ông? Triệu Nhã Phỉ ưu nhã đoan trang uống nước trà, lời nói nói ra đều là hung ác lên án.

Nghiêm Thấm siết chặt ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười: "Tôi cũng muốn hỏi dì Triệu, ngay cả chồng của mình cũng không quản được, lại để cho ông ta cùng con gái của mình không cả màng đến tuổi tác chênh lệch, bụng đói ăn quàng không kìm nén được?"

Triệu Nhã Phỉ nheo lại đôi mắt, giơ tay đem chén trà hướng tới phía cô ném tới: "Tiện nhân!"

Nghiêm Thấm che lại chỗ trán bị ném trúng, máu đỏ rực từ từ rỉ qua kẽ tay, trông vô cùng chói mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Triệu Nhã Phỉ đứng dậy, đoan trang đã mất hết, chỉ còn lại dữ tợn: "Tránh xa con trai tao ra một chút, nếu mày không muốn lại bị nhốt xuống tầm hầm."

Nghiêm Thấm che lại miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.

Trong thư phòng nhỏ, gia sư đang giải thích câu hỏi cuối cùng cho Thẩm Dịch An: "Hôm nay dừng ở đây nhé."

Thẩm Dịch An gật đầu đứng dậy: "Lão sư trở về hãy chú ý an toàn."

Đưa gia sư ra cửa sau, Thẩm Dịch An liếc nhìn thoáng qua phòng Nghiêm Thấm.

Vết thương trên đầu của Nghiêm Thấm đã được cô tự mình xử lý đơn giản trong phòng, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông màu trắng, tựa vào đầu giường, dùng điện thoại di động nhắn tin.

"Ù---"

Điện thoại Thẩm Dịch An đặt trên bàn nhận được tin nhắn gửi đến: "Anh Dịch An, người phụ nữ được vẽ trong bức tranh đẹp hay là em đẹp?"

Hình ảnh đôi nam nữ quấn quít thân mật trong buổi triển lãm hiện lên trong đầu của Thẩm Dịch An.

Cô nói, người đàn ông trong tranh giống anh.