*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDITOR: ĐỘC LY
Khuôn mặt Thẩm Dịch An chùng xuống, nhìn cô chằm chằm.
Doãn Kinh Mặc ngược lại rất vui mừng, không ngờ sẽ nhận được sự chấp thuận từ cô, đôi mắt mở to, hắn nói: "Đã đồng ý rồi thì không được đổi ý."
Cô gái nhỏ đưa tay về phía hắn.
Doãn Kinh Mặc không biết cô định làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra, sau đó tận mắt nhìn thấy—
Cô cúi đầu, hôn lên tay hắn.
Ánh nắng ban mai nhẹ gõ vào những ô cửa sổ lớn sát đất kiểu Pháp, rọi đến từng đồ vật trong phòng khách, cô gái nhỏ ngồi trên sô pha, phỏng theo cử chỉ của một quý ông, hôn lên tay hắn.
Trái tim Doãn Kinh Mặc chấn động, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Trong số những bạn gái mà hắn đã từng hẹn hò, hoặc là ngoan ngoãn, hoặc là nóng bỏng, hoặc là toả sáng như ánh mặt trời, nhưng chưa có người nào mang lại cho anh cảm giác rung động như vậy.
Thẩm Dịch An siết chặt tay, nhìn vào biểu cảm của hắn, anh biết hắn đang nghiêm túc.
"Anh Kinh Mặc?" Nghiêm Thấm ngẩng đầu.
Khó khăn lắm Doãn Kinh Mặc mới lấy lại được tinh thần, giọng điệu ôn nhu: "Gì cơ?"
Ngón tay của cô gái nhỏ chạm vào trên đầu ngón tay hắn: "Đóng dấu."
Lúc này hắn mới phản ứng lại, cười nhẹ, cũng hôn nhẹ trên tay cô một nụ hôn: "Cùng đóng dấu."
Thẩm Dịch An đột nhiên đứng lên, không nói một lời đi lên tầng.
Nghiêm Thấm nhìn theo phương hướng anh rời đi, Doãn Kinh Mặc sờ sờ cái đầu tròn nhỏ của cô: "Hôm nay là cuối tuần muốn đi đâu chơi?"
"Anh Kinh Mặc, anh đã hẹn hò với rất nhiều cô gái ư?" Nghiêm Thấm bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn.
Vấn đề này thật sự làm Doãn Kinh Mặc lâm vào thế khó xử, hắn chưa bao giờ cảm thấy hẹn hò cùng nhiều cô gái khác nhau có vấn đề gì, ở cái vòng này của bọn họ, ngoại trừ Thẩm Dịch An khác người ra, ai mà không thay bạn gái như thay áo.
Nhưng hôm nay—
Đối với câu hỏi này của cô, hắn lại không có cách nào mở miệng trả lời.
"Em gái Nghiêm sẽ để ý sao?" Hắn hỏi.
Nghiêm Thấm nghiêng đầu, lắc lắc: "Anh có nhiều kinh nghiệm, em lại thấy khá ổn."
Rốt cuộc, cô cũng không có kinh nghiệm.
Doãn Kinh Mặc không biết cô nói như vậy là thật hay giả, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói sang chuyện khác: "Lần đầu đi hẹn hò, em gái Nghiêm muốn đi đâu nào?"
Nghiêm Thấm: "Cứ theo kinh nghiệm của anh."
Doãn Kinh Mặc: "..." Hiện tại hắn thật sự không muốn thừa nhận bản thân có kinh nghiệm phong phú, âm thầm thở dài.
Chàng trai đứng thẳng bên cạnh cửa sổ tầng nhìn hai người bên dưới nắm tay, ánh mắt sâu thẳm.
Doãn Kinh Mặc đưa cô gái nhỏ đến công viên giải trí, vào cửa thấy bên đó có bán bờm tai mèo, chọn cái màu trắng đeo lên cho cô.
Nghiêm Thấm ngước mắt lên nhìn, đôi mắt to tròn, cái tai cụp cụp, vô cùng đáng yêu.
Cô chuyển sự chú ý sang nơi bán đồ chơi làm bằng đường, nhỏ giọng hỏi hắn: "Em muốn cái kia có được không?"
Cô nhìn thấy và nhận ra, trước kia mẹ cũng mua cho cô.
Doãn Kinh Mặc nắm tay cô: "Em thích cái nào?"
Cô gái nhỏ chỉ đến mô hình nhà ba người, "Cái này."
Trong lúc Doãn Kinh Mặc trả tiền thì nhìn cô một cái, Thẩm Dịch An nói cho anh biết chuyện Tiểu Tiên Nữ mất cả ba lẫn mẹ, một năm sau mới được bác Thẩm đón về Thẩm gia chăm sóc, hiện tại cô chắc là đang nhớ tới gia đình của mình.
Nghiêm Thấm nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay nhưng không dám ăn, vẫn luôn cầm.
Tống Tuệ Ninh muốn rủ Thẩm Dịch An tới công viên giải trí, cũng không ôm quá nhiều vọng anh sẽ đồng ý, nào ngờ cô nói hình như nhìn thấy Nghiêm Thấm, chàng trai đầu bên kia trầm mặc mấy giây sau liền nói: "Được."
Tống Tuệ Ninh vui mừng nói: "Vậy tôi đợi cậu ở cửa, cậu đi vào có thể nhìn thấy tôi."
Thẩm Dịch An: "Ừ."
Nghiêm Thấm bên này thét chói tai muốn thử con lắc khổng lồ, "Em muốn chơi cái kia."
Doãn Kinh Mặc có chút sợ độ cao, trò chơi này đối với hắn mà nói chính là quá mức mạo hiểm và kí©h thí©ɧ, ".....Được."
Cô gái nhỏ nóng lòng muốn thử, hắn lại khó nói ra rằng mình sợ. Nghiêm Thấm thật ra cũng sợ độ cao, nhưng lại muốn chơi mấy loại kí©h thí©ɧ đến nỗi trái tim phải nhảy lên tận cổ họng như này, muốn có cảm giác sống lại sau khi nhịp tim tăng nhanh.
"Oẹ--"
Từ trên đi xuống, Doãn Kinh Mặc không nhịn được chạy nhanh, chống tay lên thân cây, muốn nôn hết mọi thứ ra.
Trước mặt hắn xuất hiện một chai nước, Doãn Kinh Mặc nghĩ rằng Nghiêm Thấm đưa cho anh, cầm lấy ngửa cổ uống hai ngụm mới phát hiện: "Dịch An?"