Chương 67: Sự sa đoạ của anh

EDITOR: ĐỘC LY

"Thiếu gia, Thấm tiểu thư ăn xong rồi?" Người giúp việc mang lên đĩa hoa quả, không nhìn thấy Nghiêm Thấm liền hỏi.

Thẩm Dịch An nhìn cô gái giở trò dưới gầm bàn, bị bắt gặp cũng không được, mà bắt gặp rồi cũng không xong. Sắc mặt có chút cứng đờ, nhưng cũng may bộ dạng của anh vẫn duy trì tuyệt đối sự lạnh lùng, nên không làm người giúp việc nảy sinh nghi ngờ.

"Ừm."

Người giúp việc không có chút hoài nghi, nghe vậy thì đặt xuống bàn đĩa hoa quả.

"Mang cho tôi một cốc nước hoa quả." Thẩm Dịch An nói với người giúp việc.

Người giúp việc gật đầu: "Thiếu gia muốn uống nước gì?"

Thẩm Dịch An: "....Nước xoài."

Người giúp việc gật đầu rời đi.

Sau khi người giúp việc đi vào phòng bếp, Thẩm Dịch An thò tay đem cô gái nhỏ trốn dưới bàn túm ra, chế trụ cánh tay của cô, kéo lên tầng.

Bước chân của anh dài, đi rất nhanh, Nghiêm Thấm theo không kịp, lảo đảo hai bước: "Anh Dịch An, chậm một chút."

Thẩm Dịch An hít sâu một hơi, không quay đầu lại, nhưng bước chân vẫn chậm lại một chút.

"Rầm—"

Cửa phòng mở ra lại bị dùng sức đóng lại.

Nghiêm Thấm bị anh ấn lên trên ghế, đối diện là chàng trai vẫn không nói một lời.

Thẩm Dịch An nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Nghiêm Thấm muốn đứng lên, nhưng cánh tay anh lại một lần nữa ấn cô ngồi xuống, cô gái nhỏ bĩu môi, không cao hứng: "Em muốn đứng lên."

Thẩm Dịch An trầm mắt, lạnh giọng: "Ngồi."

Cô cắn chặt quai hàm, tức giận, phồng má như một con cá nhỏ.

"Vừa rồi làm gì?" Chàng trai trầm giọng hỏi cô.

Nghiêm Thấm ngửa đầu, dùng lời nói lớn mật nói với vẻ yêu thích: "Em muốn làm anh."

Thẩm Dịch An thật sự tức giận, nhưng lại cười thành tiếng, cười khẩy, "Em—" anh hỏi, "Đã nói những lời này với bao nhiêu người đàn ông rồi? Nghiêm Thấm, em còn nhớ mình là một cô gái nữa không?"

"Anh cũng muốn." Cô nhìn xuống đũng quần anh.

Thẩm Dịch An rõ ràng vẫn đang mặc quần áo, nhưng cảm giác lúc này quỷ dị đến nỗi anh cảm thấy trên người mình không mặc gì cả.

Anh khom người, giơ tay che lại đôi mắt của cô, tức muốn hộc máu: "Nghiêm Thấm!"

Nghiêm Thấm lặp lại lần nữa: "Anh cũng muốn.."

Thẩm Dịch An bị cô bức điên: "Không có chuyện đó!"

Nghiêm Thấm: "Em còn chưa nói là chuyện gì."

Thẩm Dịch An dừng lại, hô hấp đình trệ, tuy rằng chỉ số IQ của anh rất cao, nhưng giờ phút này lại cứng họng.

Cô gái nhỏ gạt xuống bàn tay đang che ở mắt cô, rút ra kết luận cuối cùng: "Anh cũng muốn làm chuyện đó." Cô nhìn anh, "Khi nào thì chúng ta bắt đầu?"

Thẩm Dịch An: "Làm gì?"

Nghiêm Thấm: "Làm, tình."

Trong phòng lâm vào một mảng yên lặng.

"Thiếu gia, nước hoa quả đã chuẩn bị xong." Người giúp việc thấy phòng khách không có ai, liền lên gõ cửa phòng.

"Cạch—" Cánh cửa mở ra.

Thẩm Dịch An giơ tay cầm lấy cốc nước hoa quả, người giúp việc mơ hồ nhìn phía sau anh có một bóng dáng, đang muốn nhìn rõ hơn, cửa phòng đã đóng lại.

Cốc nước Thẩm Dịch An cầm trên tay một giây sau đã bị Nghiêm Thấm lấy đi.

"Rầm—"

Người giúp việc nghi ngờ quay người rời đi, lại nghe được tiếng động trên cửa, kinh ngạc dừng bước chân.

"Thiếu gia? Cậu không sao chứ?"

Một tay Nghiêm Thấm đẩy Thẩm Dịch An lên cửa, trong lúc anh đang chăm chú nhìn cô, cầm cốc nước trên tay đổ vào trong cổ áo anh, sau đó—

Hôn lên.

Nước hoa quả lạnh lẽo cùng cánh môi ấm áp, cả hai hợp lại kí©h thí©ɧ mọi cảm quan trên người.

"Hừ." Thẩm Dịch An siết chặt ngón tay.

Áo sơ mi màu trắng bị nhiễm bẩn một mảng màu vàng, màu trắng tinh khôi, thuần khiết, giữa vàng và trắng là sự mê đắm của lòng người.

Thẩm Dịch An chưa bao giờ trải qua cảm xúc như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ về nó, nhưng bây giờ--

Đôi mắt anh nhiễm một màu chưa từng có, đảo khách thành chủ, duỗi tay ra quay người lại đem cô ấn trên cửa.

"Thiếu gia?" Người giúp việc nghe âm thanh thở hổn hển ở bên trong, biểu cảm ít nhiều có chút quái dị.

Cô gái nhỏ bị hôn đến đỏ mặt, ghé vào tai anh mỏng manh thở gấp, giọng điệu nhẹ nhàng rót vào bên trong tai anh: "Anh Dịch An, anh không nói lời nào, dì Vương sẽ cho rằng, anh đang, thủ da^ʍ."

Cô thấp giọng cười, "Anh Dịch An sẽ....Sao?"

Cô cầm lấy tay anh, hướng xuống dưới, Đôi mắt Thẩm Dịch An tối đi, cầm tay cô "Bộp" ấn lên cửa, nói với bên ngoài: "Không có việc gì, bị rơi đồ, tôi nghỉ ngơi trong phòng một lúc."

Người giúp việc dừng lại, "...Vâng."

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, cô gái nhỏ vẫn dựa trên cửa, vươn tay cởϊ áσ sơ mi của anh.

Một cúc, anh không cử động.

Hai cúc, anh vẫn nhìn cô.

Ba...

Ngực anh đã đỏ một mảng.

Ở giữa ngực anh vẽ một vòng tròn, ấn nhẹ.

Bốn cúc—

Đầu ngón tay lướt từ ngực rồi hạ dần xuống phía xương sườn và tiếp tục đi xuống.

Đôi mắt cô mị hoặc, tựa như một con hồ ly tinh xảo quyệt.